Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc full truyện tàn độc tại nhóm kínCác bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Cho dù ông ấy có tỉnh lại hay không thì anh chờ đợi ở đây cũng không phải là cách. Tổng giám Lý nói cô ta và ban lãnh đạo giúp anh trông coi mấy ngày, chờ anh quay về đi làm.”
Lúc đầu cổ đông công ty và ban lãnh đạo không hài lòng một cậu chủ ăn chơi làm tổng giám đốc, nhưng anh ta và Hạ Vũ Hào bắt tay gài bẫy Giang Hân Yên làm cho bọn họ giật mình.
Mà cuối cùng nhà họ Phong Gia không mua hai mươi lăm phần trăm cổ phần, mà đưa cho tập đoàn Hướng Thị một số tiền để bọn họ mua lại số cổ phần này.
Bọn họ trở thành chủ nợ của tập đoàn Hướng Thị mà không phải là cổ đông.
Trong tay hai anh em nhà họ Hướng cộng lại hơn sáu mươi lăm phần trăm, có quyền khống chế công ty, trước mắt đây là chuyện tốt với tập đoàn Hướng Thị.
Dù sao Hướng Bách Tùng và Vu Tuệ Doanh xảy ra chuyện, cổ đông dao động, khó tránh khỏi bị người khác xúi bậy làm chuyện bất lợi cho tập đoàn Hướng Thị.
“Qua một ngày nữa, ba vẫn chưa tỉnh lại thì anh sẽ đi làm.” Hướng Quân khàn giọng nói, mấy ngày nay râu mọc đầy cằm, không giống như là người hơn hai mươi tuổi.
Hướng Thu Vân không nói gì, cô đến phòng 1236 một chuyến thì biết Lâm Quỳnh Chi đã rời đi.
“Cô ấy đi lúc nào? Đi đâu?”
“Sau khi cô rời đi không bao lâu thì cô Lâm cũng đi, không nói đi đâu.”
Hướng Thu Vân cám ơn y tá, cô vừa đi vừa gọi cho Lâm Quỳnh Chi, nhưng cô gọi mấy cuộc cũng không có ai nghe máy, ngược lại Diêu Thục Phân gọi điện thoại tới.
“Thế nào rồi cô nhóc, đã suy nghĩ kỹ chưa?” Tâm trạng Diêu Thục Phân có vẻ không tệ.
Hướng Thu Vân siết chặt góc áo, thản nhiên nói: “Suy nghĩ kỹ chuyện gì?”
“Thế nào, chị dâu cô bị chặt đứt một cánh tay, Vũ Hào vào tù vẫn chưa đủ để cô suy nghĩ sao?” Diêu Thục Phân kinh ngạc nói.
“!”
Quả nhiên hai chuyện này có liên quan đến Diêu Thục Phân!
Hướng Thu Vân siết chặt điện thoại, ngón tay dùng sức đến trắng bệch, lửa giận sôi trào phun lên trong lòng, gần như muốn chôn vùi lý trí.
“Tôi khuyên bà sớm thu tay lại, hiện tại người lớn nhà họ Hướng không ở đây nên dễ bắt nạt, nhưng nhà họ Hạ và nhà họ Triệu lại không dễ chọc.”
Cô nói như vậy để Diêu Thục Phân kiêng dè một chút, nhưng bà ta cười ha ha giống như nghe thấy chuyện buồn cười.
“Con nít đúng là con nít, suy nghĩ quá ngây thơ. Hướng Thu Vân, cô cảm thấy tôi sống lâu như thế, trước khi làm việc sẽ không nghĩ đến lợi và hại sao?”
Trái tim Hướng Thu Vân đập nhanh, không biết là vì tức giận hay là vì điều gì: “Ý của bà là gì? Bà. . . Hợp tác với Giang Hân Yên?”
Người muốn cô và Hạ Vũ Hào chia tay chỉ có Giang Hân Yên và ông cụ Hạ trước mắt những chuyện này gây bất lợi cho nhà họ Hạ nên có thể loại trừ ông cụ Hạ.
Nhưng gần đây Giang Hân Yên bị nhà họ Giang đuổi ra, Diêu Thục Phân muốn hợp tác với cô ta cũng không nên tốn sức như thế!
“Tôi hợp tác với ai thì cô không cần đoán, có đoán cũng không đoán được. Chẳng qua tôi có thể khẳng định không phải là cô nhóc Hân Yên, cô ta lợi hại hơn các cô nhưng chưa xứng hợp tác với tôi.”
Diêu Thục Phân loại trừ Giang Hân Yên, Hướng Thu Vân càng không hiểu: “Vậy ai hợp tác với bà để chia rẽ tôi và Hạ Vũ Hào? Trước đó chị dâu tôi vu oan cho Hạ Vũ Hào, có phải bà ép cô ấy đúng không?”
“Nếu cô muốn biết đáp án thì rất đơn giản, tới tìm tôi là được. Được rồi, tôi phải dưỡng da, hẹn gặp lại cô nhóc.”
Bên kia nói xong thì không cho Hướng Thu Vân có cơ hội từ chối đã cúp điện thoại.