Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện đã được nhóm dich tamlinh247.org hoàn thành – FULL.

Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện và vào nhóm lấy password/ mật khẩu nhé:

Vào group tại đây

Chương 525: Chỉ là nói thật

Hướng Thu Vân đoán rằng Hạ lão gia tử sẽ tới thăm dò thực tế, không ngờ lại đến sớm như vậy.

Hạ lão gia tử đưa Nam Ca vào trong phòng bệnh, vẻ mặt ảm đạm nhìn Hướng Thu Vân, âm dương quái khí nói: “Suýt nữa đã sảy thai, chuyện sao lại trùng hợp như vậy?”

“Ông cũng biết tôi và Giang Hân Yên như nước với lửa, không có khả năng tôi thông đồng cùng cô ta và lão Giang lừa ông được.” Sau khi Hạ lão gia tử đi tới, Hướng Thu Vân mới thận trọng đem cổ áo khoác bệnh nhân cẩn thận kéo lên.

Trong ba tháng đầu của thai kỳ luôn cố gắng để không quan hệ, nếu để ông cụ nhìn thấy dấu hôn trên cổ, e rằng sẽ nghi ngờ.

Hạ lão gia tử nặng nề khịt mũi, sắc mặt dịu đi một chút.

“Hướng Thu Vân sau khi đến bệnh viện đã thực hiện một ca phẫu thuật, nếu không tin có thể hỏi bác sĩ phẫu thuật.” Hạ Vũ Hào nói: “Chúng ta dưới mí mắt của ông cũng không thể làm được gì, ông nghĩ như thế nào?”

Hướng Thu Vân nằm trên giường, có vẻ thư thái, nhưng từng tế bào trong cơ thể đều căng cứng, thần kinh căng thẳng.

“Ta kêu ngươi nói chuyện sao?” Hạ lão gia tử lạnh lùng nhìn siết chặt Hạ Vũ Hào.

“Tôi chỉ nói sự thật.” Hạ Vũ Hào nói: “Hân Yên không phải người dễ từ bỏ, hơn nữa thị trường điện tử như một cái bánh lớn trước mặt, cô ấy không thể để cho tôi và Hướng Thu Vân ở bên nhau, vì vậy cô ta liền nghĩ động đến đứa trẻ… ”

Hạ lão gia tử gắt gao ngắt lời anh, “Câm miệng!!!”

Hạ Vũ Hào rũ mắt xuống, không phát ra âm thanh.

“Từng người một, có phải đều cho rằng ta sắp chết, cho nên dám nói lại ta, bò lên đầu ta ngồi!” Hạ lão gia tử sắc mặt tái nhợt.

Hạ Vũ Hào cúi đầu, “Không dám.”

“Không dám?” Hạ lão gia tử dời tầm mắt từ hắn sang Hướng Thu Vân, lạnh lùng nói: “Vì vì cô gái này còn dùng dao uy hiếp ta, còn có chuyện gì có thể không dám?

Hạ Vũ Hào nói: “Lúc đó cũng là tình thế bất đắc dĩ, chỉ sợ sau khi ông biết mình khiến Hướng Thu Vân sảy thai sẽ khổ sở, lúc đó quá vội liền không giải thích được, đều là bị ép làm như vậy.”

“A!” Hạ lão gia tử cười nhạo một tiếng, vừa ho vừa che miệng.

Thấy vậy, Nam Ca liền lấy khăn tay ra đưa cho ông, ông cầm lấy khăn tay, dùng tay lau khóe môi, sau đó nắm chặt khăn tay, sắc mặt có chút tái nhợt.

Hạ lão gia tử muốn nói thêm gì đó, nhưng điện thoại di động của Hạ Vũ Hào vừa vang lên, là cuộc gọi từ công ty.

“Xin lỗi, nhận cuộc gọi từ công ty.” Hạ Vũ Hào nói ngắn gọn rồi kết nối cuộc gọi.

Hạ lão gia tử cau mày ngồi xuống ghế, Nam Ca lập tức đi tới, từ trong cốc giấy rót cho ông một ly nước.

“Được, tôi hiểu rồi, tôi về ngay.” Hạ Vũ Hào cúp điện thoại, khóe môi cười nói với Hạ lão gia tử, “Cảnh sát đã kiểm tra xong rồi, nói tôi không có vấn đề gì.”

Trên mặt Hạ lão gia tử hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó là mây mù.

“Tôi đến công ty tiếp tục bàn giao. Hướng Thu Vân ở đây làm phiền ông rồi.” Hạ Vũ Hào nói: “Hân Yên cũng đang ở bệnh viện. Nếu Hướng Thu Vân chẳng may sảy thai, chúng ta còn trẻ, còn có thể sinh thêm một lần nữa…Nhưng chỉ sợ ông có thể không đợi được.”

Hạ lão gia tử tức giận mắng: “Ngươi uy hiếp ta?!”

“Chỉ là nói thật.” Hạ Vũ Hào đi tới bên giường hôn lên trán Hướng Thu Vân, nhẹ giọng nói, “Ngoan, anh trở về công ty giải quyết công việc, buổi tối anh đến bệnh viện cùng em.”

Hướng Thu Vân bị giọng nói yêu thương và sự cưng chiều trong mắt anh kích thích, phản ứng không được tự nhiên.

“Gặp phải nguy hiểm gì thì nói cho ông nội biết, em biết phòng bệnh của ông ấy ở đâu mà.” Hạ Vũ Hào nắm tay cô khuyên nhủ lần nữa, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ lão gia tử vẻ mặt ủ rũ, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ khịt mũi quay người đi ra cửa.

Nam Ca đi theo sau ông.

Vừa ra đến cửa, Hạ lão gia tử đột nhiên dừng lại, nói với Nam Ca, “Ngươi ở lại đi, nếu có người khác quấy rầy Hướng Thu Vân, đừng nói nhảm, cứ việc ném bọn họ ra ngoài.”

“Còn ngài thì sao?” Nam Ca ngập ngừng.

Hạ lão gia tử nói không cần phải để ý đến ông, sau đó sải bước ra khỏi cửa, đóng sầm cửa lại, nháy mắt chỉ còn Hướng Thu Vân và Nam Ca ở trong phòng bệnh.

Nam Ca được lệnh của Hạ lão gia đưa Hướng Thu Vân vào ngục, nhưng để trốn thoát, cô đã ấn đinh tai vào huyệt Thái dương của hắn.

Hai người vốn nảy sinh mâu thuẫn giờ lại ở chung một phòng, nên có chút ngượng ngùng, Nam Ca thì ngồi trên ghế nghịch điện thoại di động, còn Hướng Thu Vân thì nằm trên giường nhìn trần nhà, không khỏi ngượng ngùng.

Trong lúc nhất thời, điện thoại của Nam Ca rung lên, liền nói với cô: “Tam thiếu nhờ tôi nói cho cô biết hôm nay Giang Thiếu đã cắt đứt hợp đồng hôn nhân với Tống gia, anh ấy còn đưa ra một lá thư xin lỗi dài gần 3000 chữ trên phương tiện truyền thông.”

“Anh giúp anh ấy truyền tin, không sợ Hạ lão gia tử cho rằng anh phản bội sao?” Hướng Thu Vân quay đầu lại nhìn anh.

Nam Ca liếc cô một cái, mặc kệ cô, tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Hướng Thu Vân cũng không cảm thấy xấu hổ, nhàn nhạt nhìn đi chỗ khác, Giang Minh Thắng thật sự đã hủy bỏ hôn ước với Tống gia, Giang gia lại cho phép hắn làm chuyện này sao?

Đến bữa tối, Hạ Vũ Hào không có về, nhưng Vu Tuệ Doanh và Hướng Bách Tùng lại đến, hai người mang theo một số món ăn mà cô thường thích, cả nhà ba người cùng nhau ngồi ăn tối, hiếm thấy không có cãi vã.

Nam Ca thấy Hướng Thu Vân không có ý ném hai vợ chồng này ra ngoài nên tiếp tục ngồi trên ghế nghịch điện thoại.

Bữa cơm ăn gần xong, Hướng Bách Tùng hỏi: “Hân Yên suýt chút nữa làm cho con sẩy thai sao?”

“Nếu ông đã biết rõ sự tình, cũng không cần hỏi thêm đúng không?” Hướng Thu Vân đặt đũa xuống, châm chọc nói: “Hay là ông muốn giống như vụ tai nạn xe cộ hai năm trước, giả vờ ngây ngốc, đổi trắng thành đen, Đẩy tất cả các tội danh cho tôi? ”

Vu Tuệ Doanh nghe xong liền đỏ cả mặt, hoài nghi nhìn Hướng Bách Tùng, “Anh thật sự nghĩ như vậy?”

“Nghe gió chính là mưa.” Hướng Bách Tùng cau mày nói với bà, khi quay sang Hướng Thu Vân, sắc mặt của ông dịu đi rất nhiều.

Nam Ca ở bên cạnh, cũng không nói nhiều.

Hướng Thu Vân có chút kinh ngạc, nhưng cũng không lộ ra nửa phần.

Xem ra sau khi Hạ lão gia tử sau khi rời khỏi chỗ này, ông đi cảnh cáo cha con Giang gia, hóa ra ông  quan tâm đứa nhỏ này nhiều hơn cô tưởng …

Tại đây có hình ảnh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK