Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhảy h ố truyện: Tàn độc lương duyên

Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp

Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế

Đọc tại web Nh.a.yho.com

 Để đọc nhanh hơn bạn có thể ủng hộ nhóm dịch và vào group đọc nhé.

Vào nhóm kín để đọc nhiều hơn: Link vào nhóm

Chương 451: Baba khốn kiếp, khốn kiếp!

Trong phòng, hai đứa nhỏ vừa ngủ dậy đang khóc ầm ĩ.

Hướng Quân dỗ dành cặp sinh đôi rồng phượng nhưng hai tên nhóc không thèm đếm xỉa gì đến anh ta, một đứa vừa khóc vừa lau nước mắt vào quần áo anh, một đứa còn lại tiếp tục dùng đôi chân mập mạp đá vào anh.

“Baba xấu quá!”

“Baba khốn kiếp, khốn kiếp!”

Nghe thấy tiếng mở cửa, hai đứa nhỏ cùng nhau nín khóc, thút tha thút thít vừa lau nước mắt vừa đi ra cửa.

Hướng Thu Vân mất cảnh giác bắt gặp hai đôi mắt to đen láy, cảm thấy kỳ quái, chưa từng nhìn thấy, nhưng có lẽ là bởi vì có quan hệ huyết thống, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thân thiết.

 “Đào Đào, Nhị Bảo, gọi là cô.” Lâm Quỳnh Chi đi tới gần hai đứa, chỉ vào Hướng Thu Vân nói nhỏ.

Song thai rồng phượng trông giống hệt nhau, lại mặc quần áo giống nhau, Hướng Thu Vân không phân biệt được ai là ai, cô thấy một người thì nghiêng đầu, ngây người ra, “Gọi cô cô”

Đứa kia cười hở lợi, lộ ra một chút răng sữa lởm chởm, cười đến mức nhìn không thấy mặt trời, “Cô”

Khi đứa trẻ gọi ai đó, phát âm có chút không rõ ràng, mềm mại, bên tai Hướng Thu Vân, trái tim lạnh lẽo của cô đột nhiên dịu đi rất nhiều.

Cô bước đến gần hai anh chàng và xoa nhẹ đầu chúng, “Ngoan.”

Bàn tay của cô to bằng khuôn mặt của bọn trẻ, còn bàn tay và cơ thể của bọn trẻ nhỏ bé như vậy, mọi thứ đều xa lạ với cô.

“Gọi cô …” đứa trẻ lại gọi với giọng khó chịu.

Đứa nhỏ bên cạnh lập tức vẫy vẫy nắm tay nhỏ bằng thịt chào hỏi: “Em trai ngốc, cô, là cô!”

“Đây là chị gái, người thường cười nhiều hơn và cũng đáng yêu hơn, được gọi là Đào Đào. Người ngốc nghếch bên cạnh cô luôn la hét cô cô là Nhị Bảo. Có lẽ có nhiều gen di truyền từ anh trai em hơn, có hơi ngốc. ”Lâm Quỳnh Chi cười.

Hướng Quân bất mãn, “Tại sao anh lại ngốc? Vợ à, nói cho em biết, anh mười điểm, em luôn một điểm đó?”

“Đó là do em không muốn học.” Lâm Quỳnh Chi dựa vào anh, sau đó cúi đầu hỏi hai đứa nhỏ, “Ba ba có ngốc không?”

Đào Đào phản ứng nhanh, đôi mắt ủ rũ đảo quanh, “Ba ba thật ngốc!”

Nhị   Bảo  liền bắt chước, “Ba thật ngốc, ba thật ngốc!”

Hướng Quân, “…”

“Cô cô phiêu phiêu( cô cô yêu yêu)!” Đào Đào đi theo mẹ bắt nạt cha, sau đó cong mắt duỗi tay hướng Hướng Thu Vân, nhỏ giọng nói: “Cô ôm!”

Lâm Quỳnh Chi nói: “Cô mệt, hôm khác để cô ôm.”

“Không mệt.” Hướng Thu Vân cúi người cẩn thận ôm chặt Đào Đào, nhỏ mềm nhũn mùi sữa đặc biệt, không khó chịu.

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK