Tàn độc lương duyên – tamlinh247.org
Truyện đã được nhóm dich nhayhȯ .com hoàn thành – FULL.
Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện n hảy hố và vào nhóm đọc hết nhé:
Đọc full tại nhayhȯ . cȯmChương 597: Hân Yên sẽ không bao giờ từ bỏ bất cứ điều gì
Giang Hân Yên mười chín năm đầu chưa từng bị chỉ trích kiểu này, nhưng nhờ có Hướng Thu Vân, năm hai mươi tuổi cô thường xuyên bị mắng.
Cô luôn là cô gái kiêu hãnh của trời cho, dù có tranh chấp thật sự thì người khác cũng đứng về phía cô ấy mà đổ lỗi cho người khác, cô đã bao giờ bị trách móc như thế này chưa?
Hướng Thu Vân nhìn vẻ mặt khó coi của Giang Hân Yên, trong lòng cười nhạo, nhưng mặt lại lộ ra vẻ lo lắng, “Giang tiểu thư không làm gì quá đáng, nhiều nhất vừa rồi mắng tôi, uy hiếp tôi, mọi người đừng nói như vậy, cô ấy sẽ buồn.”
“Hướng tiểu thư, cô thật quá tốt bụng, lúc trước bị cô ta ức hiếp như vậy.” Một nữ nhân viên hận rèn sắt không thành thép nói.
Câu này Hướng Thu Vân đã từng nghe qua, nhưng lần này thân phận của nạn nhân và hung thủ đã bị đảo ngược, thật trớ trêu làm sao.
Cơn giận gần như xuyên thủng lồng ngực, nhưng cuối cùng Giang Hân Yên vẫn cố đè nén.
Cô cắn môi nói nhỏ: “Cô hiểu lầm rồi, tôi tới đây để mời Hướng Thu Vân dùng bữa. Cô ấy không nguyện ý. Nếu đã như vậy thì thôi quên đi.”
Không ai để ý đến cô ấy.
Tại đây có hình ảnh
Hướng Thu Vân do dự, “Nhưng dù sao cô ấy cũng từng là … bạn của tôi.”
Giang Hân Yên bị lời nói của cô làm cho nghẹn họng, lồng ngực như nghẹt thở, nhìn thấy điều này, cô muốn phản bác, xé nát bộ mặt giả tạo của Hướng Thu Vân, nhưng cuối cùng lý trí của cô lại lấn át sự thôi thúc.
“Là lỗi của tôi. Tôi luôn nghĩ nếu biết sai sẽ được tha thứ. Đúng là tôi suy nghĩ hão huyền.” Giang Hân Yên buồn bã nói: “Tôi xin lỗi, đã khiến cô không vui, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ.”
Cô đắc ý liếc nhìn Hướng Thu Vân, xoay xe lăn đi ra ngoài.
Hôm nay, cô trực tiếp đến tập đoàn Hướng thị tìm Hướng Thu Vân, cô quá bốc đồng!
Mọi người luôn thích thông cảm với phái yếu, lúc này nhìn thấy cô ta như vậy, mấy nữ nhân viên nhìn nhau và bắt đầu ngẫm nghĩ xem mình có nói quá không.
“Phía trước còn có bậc thang. Làm người tàn tật không dễ dàng gì, tôi sẽ để người ôm cô xuống.” Hướng Thu Vân lo lắng nói, sau đó nhanh chóng gọi một nam nhân viên đẹp trai có tiếng xấu đi qua. để anh ta ôm Hân Yên đi xuống.
Cô nhấn mạnh vào ba chữ người tàn tật.
Giang Hân Yên nắm chặt tay vào xe lăn, lắc đầu từ chối, “Cảm ơn, nhưng không cần.”
“Nhưng là không tiện cho cô nha.” Hướng Thu Vân cắn môi nói: “Cô… Không phải Vũ Hào tới đón tôi sao, muốn anh ấy ôm cô sao?
Bọn họ đang đứng ở cửa, vừa vặn có thể nhìn thấy xe của Hạ Vũ Hào đậu bên ngoài.
Ngay khi những lời này nói ra, ánh mắt của mấy nữ nhân viên nhìn Giang Hân Yên đều thay đổi.
Giang Hân Yên mấy hôm nay tâm tình suy sụp, cô cố nén lửa giận trong lòng, “Vậy thì làm phiền vị tiên sinh này.”
Nam nhân viên nhìn chằm chằm cô một cái, anh ta nói khách sáo rồi bước tới bế cô lên.
Anh một tay đặt ở eo cô, tay còn lại đặt trên đùi cô lên một chút, trông rất có quy củ, nhưng Giang Hân Yên lại có thể cảm giác được ngón tay của anh đang … móc mông của cô.
“Tôi đang mang thai, không thể đi nhanh như vậy. Các cô có thể giúp cô ấy đem xe lăn xuống được không.” Hướng Thu Vân nói với các nữ nhân viên.
***