‘Hướng Thu Vân’ đè nén sự ngạc nhiên trong lòng, gật đầu, cùng lúc đi ra với Hạ Vũ Hào, vài phát đã giải quyết ba tên còn lại. Nhưng ba tên đó cũng không phải dạng vừa, trên người Hạ Vũ Hào và ‘Hướng Thu Vân’ cũng bị thương ít nhiều.
Cách đó không xa, một người phụ nữ mặc áo khoác lông chồn màu hồng đứng bên cạnh chiếc Porsche, vừa cầm điện thoại thu hình, vừa hô to.
“Giết người! Bọn họ giết người!”
‘Hướng Thu Vân’, “. . .”
Anh ta quay đầu nhìn Hạ Vũ Hào, “Đến tận lúc này rồi, còn có người quay clip. Hạ tổng, cậu nói cô ta là quá can đảm hay quá ngu vậy? Nếu mấy tên tay sai của bộ trưởng Trâu chưa chết, cô ta mà kêu lên như vậy, đã bị giết lâu rồi! Cậu nói có phải không?”
Hạ Vũ Hào không đáp lời, ném khẩu súng cho anh ta, sau đó nhìn về phía xa xa.
“Nhìn gì đấy?” ‘Hướng Thu Vân’ nhìn theo ánh mắt của anh, liền thấy một người phụ nữ trên mặt có sẹo đứng cách đó không xa, đang nhìn về phía họ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, không thể thấy rõ vẻ mặt của cô, chỉ thấy dưới mắt cô có ánh sáng, giống như là. . . nước mắt.
Hướng Thu Vân lo nếu cô và anh trai đi tìm Hạ Vũ Hào, không thể giúp được gì, còn gây thêm phiền phức, vậy nên liền liên lạc với người nhà họ Triệu.
Người của bộ trưởng Trâu đã hiểu lầm họ đi cùng cô, nên cô đã bàn bạc với ông ngoại và mấy người cậu của Hạc Vũ Hào.
Tìm Chu Hồng cho họ mượn chiếc xe màu đen phổ thông, sau đó tìm người đóng giả thành Hướng Thu Vân, rồi cùng ba quân nhân tới cứu Hạ Vũ Hào.
Trong quân đội không thiếu người tài giỏi, vừa khéo có người biết bắt chước giọng nói, hơn nữa chiều cao cũng không chênh lệch với Hướng Thu Vân bao nhiêu, cuối cùng để anh ta đóng giả Hướng Thu Vân, lái xe cùng ba người tới tìm bộ trưởng Trâu.
Ba người kia không giả trang, nếu bị lộ sẽ nguy hiểm, Hạ Vũ Hào bàn với mấy người cậu, sắp xếp cho họ tiếp ứng bên ngoài.
Chỉ cần bên trong có bất kỳ thay đổi gì, họ sẽ lập tức tiếp ứng. Nhưng may mắn là, bộ trưởng Trâu không phát hiện thân phận ba người họ, cũng không phát hiện Hướng Thu Vân là giả.
Mọi chuyện kế đều rất thuận lợi.
Nhưng Hướng Thu Vân không biết tình hình bên này có thuận lợi không, cô lo lắng sẽ gây phiền phức cho Hạ Vũ Hào, nhưng cô không thể cứ ngồi yên.
Vì vậy, khi vừa nghe chuyện bên này đã giải quyết gần xong, cô liền xin cậu hai của Hạ Vũ Hào đưa cô tới.
Kết quả vừa xuống xe, liền nhìn thấy khắp người Hạ Vũ Hào bê bết máu, không biết rốt cuộc đã bị thương ở đâu.
Hướng Thu Vân há miệng, muốn hỏi anh có sao không, nhưng hình như có thứ gì mắc lại trong cổ họng, không nói nên lời.
Cô rời khỏi chỗ Hướng Quân, vài bước đã đi đến trước mặt Hạ Vũ Hào, mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, nước mắt chảy xuống gần như không thể tự chủ được.
“Đừng khóc, không bị thương đâu.” Hạ Vũ Hào thấy cô khóc, nhíu mày, cẩn thận từng chút lau nước mắt cho cô.
Vết thương trên mặt cô còn chưa lành, nước mắt chảy vào, sẽ rất đau.
Hướng Thu Vân cố mở to hai mắt, muốn nuối nước mắt nuốt vào trong, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
‘Hướng Thu Vân’ ở bên cạnh không nhịn được nữa, kéo xuống lớp ngụy trang trên mặt mình, trợn mắt nói: “Hạ tổng, tôi nói cậu biết, cậu đừng vội đau lòng như vậy, sao cậu biết cô ta có phải Hướng Thu Vân không? Chưa biết chừng cô ta giống tôi, đều là giả hết!”
Hạc Vũ Hào không để ý đến anh ta, kéo tay Hướng Thu Vân đi tới chiếc xe bên kia, “Bên ngoài lạnh, cơ thể em không chịu được lạnh.”
“Chờ đã.” Hướng Thu Vân tránh tay anh, đi đến trước mặt ‘Hướng Thu Vân’, kéo xuống chiếc áo khoác màu đen trên người anh ta, khoác lên người mình, sau đó lại nắm chặt tay Hạ Vũ Hào, “Đi thôi, đến bệnh viện.”
Trong giọng nói không thể che giấu sự lo lắng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK