Lục Ngôn Sâm không buông khóa cửa mà chỉ nhìn Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi, nhưng không nói chuyện.
“Chúng tôi thật lòng xin lỗi bác sĩ Lục.” Hướng Quân thu chân lại nói.
Lục Ngôn Sâm suy nghĩ một chút rồi nói ra: “Tôi có thể hiểu tâm trạng của mợ Hướng, nhưng tôi bị hiểu lầm nên không thể nào không cảm thấy khó chịu, cũng hi vọng hai người có thể hiểu.”
“Chúng tôi hiểu.” Khuôn mặt Hướng Quân đầy cô đơn: “Trước kia. . . Lúc Thu Vân bị hiểu lầm cũng rất khó chịu.”
Anh ta muốn cười nhưng không thể cười nổi: “Anh nhận những thứ này đi, tha thứ hay không cũng không quan trọng, chúng tôi chỉ muốn thể hiện sự áy náy của mình.”
Nếu anh ta không nhận thì xem ra bọn họ sẽ không đi. Lục Ngôn Sâm đưa tay cầm đồ trong tay Hướng Quân: “Tôi ăn bao nhiêu đây là đủ rồi, còn lại hai người mang về ăn đi.”
“Anh không ăn hết thì có thể cho những đồng nghiệp khác.” Hướng Quân nói xong thì muốn đi vào trong: “Một mình anh không cầm hết, chúng tôi mang vào cho anh.”
Bên trong có Hướng Thu Vân, nếu bị Hướng Quân nhìn thấy, cho dù anh ta ngu ngốc cũng nghi ngờ.
Con ngươi Lục Ngôn Sâm co lại, vội vàng giữ Hướng Quân lại: “Không cần, hai người mang về đi.”
“Chúng tôi chuẩn bị những thứ này cho anh, anh nhận lấy đi!” Hướng Quân đã đi vào một nửa, vô thức nhìn vào trong phòng bệnh.
Nhưng anh ta không thấy được gì, Lục Ngôn Sâm chắn trước mặt chặn tầm mắt của anh ta.
“Tôi đã nói rồi, còn lại hai người mang về ăn đi.” Lục Ngôn Sâm không thân thiện như bình thường.
Lâm Quỳnh Chi cũng thật lòng đến xin lỗi, nhưng cô ta luôn cảm thấy Lục Ngôn Sâm không đúng lắm, giống như sợ bọn họ đi vào nhìn thấy thứ không nên thấy.
Mà lúc đó mấy người kia khiêng thùng vào phòng bệnh này, chẳng lẽ trong phòng bệnh này thật sự có thứ không thể để người khác nhìn thấy, chỉ là cô ta đi vào không nhìn thấy sao?
Trong lòng cô ta hiện ra vô số suy nghĩ, luôn cảm thấy phòng bệnh có thứ gì đó hoặc là người liên quan đến Hướng Thu Vân.
“Bác sĩ Lục đừng nóng giận, tôi và chồng mình đã ăn, cảm thấy mang về quá lãng phí. Hình như bên trong cũng có bệnh nhân và người nhà đúng không? Bác sĩ Lục không ăn hết thì có thể cho bọn họ.”
Bởi vì chuyện của Hướng Thu Vân nên Hướng Quân không có tinh thần, nhưng vẫn nói theo mấy câu.
“Mợ Hướng Thiếu vẫn nghi ngờ tôi sao?” Lục Ngôn Sâm cau mày nói: “Cô có muốn đi vào điều tra một lần nữa không?”
Anh ta nói xong thì cắn răng nhường đường.
Nếu hiện tại anh ta tiếp tục ngăn cản, chỉ sợ mợ Hướng vẫn nghi ngờ anh ta.
Lâm Quỳnh Chi biết liên tục nghi ngờ một người thì ai cũng sẽ tức giận, nhưng trong lòng cô ta luôn có một giọng nói bảo cô ta đi vào đi, có lẽ bên trong sẽ phát hiện ra bí mật có liên quan đến Thu Vân.
Cô ta liên tục do dự, muốn bất chấp hậu quả đắc tội với Lục Ngôn Sâm mà đi vào xem một chút.
Lục Ngôn Sâm nhìn sắc mặt của cô ta, có lẽ anh ta đã đoán được suy nghĩ của cô ta, dù sắc mặt không thay đổi nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
Tình hình của cô Hướng không thể trốn đi một lần nữa, nếu như cậu Hướng và mợ Hướng nhìn thấy cô Hướng, anh ta phải làm gì mới che giấu được chuyện này?
“Tôi. . .”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK