tamlinh247.org: Tàn độc lương duyên
Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thể loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Vào nhóm kín để đọc nhiều hơn: Link vào nhóm
Chương 244: Tôi chưa từng nói tôi vẫn thích Hướng Thu Vân
“Vũ Hào, đừng rời đi, tôi có chuyện muốn hỏi anh!” Chung Khánh Hiên vừa nhấp một ngụm cà phê, nhanh chóng nuốt xuống, sau lưng Hạ Vũ Hào quát một tiếng.
Hạ Vũ Hào dừng lại, nhìn lại anh, kéo môi anh. “Tôi cũng không nói sẽ trả lời.”
“Hạ Vũ Hào, cái định mệnh anh!” Chung Khánh Hiên cởi kính gọng vàng tức giận ném xuống bàn.
“Khi tức giận rất dễ trở nên xấu xí.” Hạ Vũ Hào nói: “Tạm biệt.”
Nói xong anh ta rời quán cà phê đi thẳng, để lại Chung Khánh Hiên một mình trầm mặc.
Cuối tháng 10, thời tiết vẫn chưa lạnh lắm, bầu trời trong xanh và không một gợn mây.
Hạ Vũ Hào bị thu hồi bằng lái xe cũng không lái xe ra ngoài, mặc kệ những người phụ nữ đang tán gẫu hay chụp ảnh mình, đi dọc theo ven đường, anh sẽ đi đâu, ngay cả chính anh cũng không biết.
“Anh Vũ Hào?” Một chiếc Mercedes Benz chậm rãi đi theo hắn hồi lâu, sau đó dừng lại.
Hạ Vũ Hào dừng xe nhìn lại, tài xế là Giang Minh Thắng, Tống Như ngồi ở ghế phụ, Giang Hân Yên ngồi ở hàng sau, hướng ra ngoài cửa sổ gọi anh.
“Thật sự là anh, Anh Vũ Hào.” Giang Hân Yên cười, “Em nhìn thấy anh đi trên đường, còn tưởng nhận lầm người.”
Hạ Vũ Hào cười nhẹ, “tôi ngược lại rất Mong cô nhận nhầm.”
“Anh Vũ Hào thật sự rất thích nói đùa.” Giang Hân Yên cong mắt, quan tâm hỏi: “Bác sĩ Lục chữa trị cho Hướng Thu Vân như thế nào? Có thể khôi phục lại giống người bình thường không?
Sau khi nhìn thấy Hạ Vũ Hào, sắc mặt của Giang Minh Thắng chưa bao giờ tốt lên, không nói lời nào với anh.
Nhưng sau khi nghe câu hỏi của Giang Hân Yên, anh ta chuyển động nhìn Hạ Vũ Hào, chờ nghe câu trả lời.
Tống Như nhìn động tác của anh, sắc mặt xanh mét, chẳng qua là Hạ Vũ Hào ở đây, cô chỉ nặng nề khịt mũi, không làm cho Giang Minh Thắng không có đường lui.
Hạ Vũ Hào trong mắt lóe lên một tia châm chọc, lãnh đạm nói: “Bác sĩ Lục cô đều đã từng hẹn gặp, còn nói cho anh ấy biết tôi nhờ anh ấy chữa chân cho cô. Chẳng lẽ cô không hỏi anh ấy chuyện anh ấy có thể chữa khỏi chân cho Hướng Thu Vân sao?”
“Anh Vũ Hào hiểu lầm em.” Giang Hân Yên thở dài nói: “Mẹ em nghe nói bác sĩ Lục giỏi y thuật nên hẹn gặp chữa trị chân cho em. Có lẽ bà sợ bác sĩ không đồng ý nên mới nhắc đến tên anh….. “
“Về phần Hướng Thu Vân, anh cũng biết mẹ em không quan tâm đến Hướng Thu Vân nhiều như em, nên mẹ em không hỏi bác sĩ Lục về tình trạng của Hướng Thu Vân.”
Hạ Vũ Hào vuốt ve nếp nhăn trên bộ âu phục vừa đi, “dì Lâm vừa rồi tùy tiện nhắc tới tên của tôi, để cho bác sĩ Lục cảm thấy bị tôi uy hiếp, thật là lợi hại.”
“Không phải mẹ em có mưu đồ gì, hẳn là để bác sĩ Lục hiểu lầm.” Giang Hân Yên có ý riêng, “Bác sĩ Lục là người siêu giỏi và am hiểu y học, nhưng anh ấy có một số yêu cầu đặc biệt đối với bệnh nhân. Hoặc là nói, anh ấy đối người có thân phận luôn luôn yêu cầu đặc biệt cao.”
Ngụ ý là Lục Ngôn Sâm hận nhà giàu, anh ta nói lời này với Hạ Vũ Hào là vì muốn vu oan cho Giang phu nhân, một người giàu có.
“Ừm. Bất kể là ai, bác sĩ Lục đều đối xử bình đẳng với mọi người, có danh tiếng tốt giữa bác sĩ và bệnh nhân.” Hạ Vũ Hào nói.
Sau khi anh cố ý hiểu sai ý, nụ cười trên mặt Giang Hân Yên đông cứng lại, anh tiếp tục nói: “Về phương diện bác sĩ Lục, anh ấy không thể cố ý nói gì về dì Lâm, phải là dì Lâm quá hùng hổ dọa người, nên bác sĩ Lục mới hiểu nhầm. “
Giang Hân Yên cười cười, bất lực nói: “Không phải hùng hổ, chỉ là mẹ em là người ngay thẳng, có cái gì thì nói cái đó cũng không biết nói khéo léo cho vừa lòng người.”
“À.” Hạ Vũ Hào cười không thể giải thích được, “Đó là lỗi của cô, phận làm con chưa đúng . Cô là người chu đáo khéo léo, nhưng phải dạy dì Lâm thật tốt mới được.”
Khen ngợi, nhưng không thể nghe thấy ý khen ngợi nào trong giọng điệu.
“Anh Vũ Hào thật khéo nói đùa. Ba mẹ em luôn nói em ngốc. Làm sao em dạy được mẹ em?” Giang Hân Yên cười che miệng.
Hai người nhìn có vẻ thân thiện, nhưng trong lời nói có hàm ý, sóng ngầm dâng trào, Tống Như ánh mắt nhìn giữa hai người, nhất thời cau mày, trầm tư.
Giang Minh Thắng ở bên cạnh lắng nghe một hồi lâu cũng không có nghe được muốn nghe cái gì, nhíu mày, không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Lục nói cái gì? Chân Hướng Thu Vân có thể chữa khỏi sao?”
“Có thể chữa khỏi.” Giang Hân Yên trả lời trước, nhìn chân của mình, nhẹ nhàng thở dài. “Lúc trước có bác sĩ nói rằng chân của Hướng Thu Vân có thể khôi phục lại như người bình thường, huống chi chuyện lần này bác sĩ Lục can thiệp. “
Cô ấy cười chế nhạo, “Vận may của cô ấy tốt hơn em, sau này có lẽ sẽ có thể nhảy được, em thật hâm mộ cô ấy.”
“Anh chỉ hỏi một chút, không phải quan tâm đến cô ấy.” Giang Minh Thắng quay đầu nhìn Giang Hân Yên ở hàng ghế sau, trong mắt ẩn hiện một tia tự trách và áy náy.( bts thằng hãm)
Nghe lời qua tiếng lại giữa hai anh em họ, lông mày Hạ Vũ Hào hiện lên châm chọc nhàn nhạt thoáng qua.
Giang Hân Yên thở dài, nhẹ giọng nói: “Anh à, anh đừng căng thẳng như vậy, em chỉ là xúc động nên nói một câu thôi, em không trách anh.”
“Hân Yên thật tốt bụng, luôn nghĩ đến cảm nhận của anh, nhưng hiện tại anh lại vẫn luôn nhớ đến người phụ nữ đã giết Hân Yên.” Tống Như cười nhạo nói: “Giang Minh Thắng, anh thật là một anh trai tốt! “
Giang Minh Thắng lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, cau mày nói: “Tôi chưa từng nói tôi vẫn thích Hướng Thu Vân!”( hãm tập 2)
“Anh chưa nói, anh chỉ là nhớ kỹ trong lòng!” Tống Như kỳ quái nói: “Đừng quên, hai chúng ta vừa mới đính hôn không lâu, nếu như…”
Hạ Vũ Hào không có hứng thú nhìn bọn họ tranh cãi, trực tiếp cắt ngang lời của Tống Như, “Mấy người đang nói chuyện nhà, tôi không tiện ở chỗ này, tôi về trước đi.”
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!