Truyện đã được nhóm dich tamlinh247.org hoàn thành – FULL.
Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện và vào nhóm lấy password/ mật khẩu nhé:
Vào group tại đâyChương 514: Có một ham muốn được hôn
Hạ Vũ Hào chớp chớp mắt, nhưng không có nhìn đi chỗ khác, “Vừa rồi là em nhìn anh, hiện tại anh đang nhìn em, có qua có lại.”
Hướng Thu Vân nhíu mày nhìn anh.
“Em đã từng xem nghiên cứu khoa học chưa,” Hạ Vũ Hào hỏi: “Nếu nam nữ nhìn nhau hơn năm phút, có một ham muốn hôn nảy sinh không?”
Hướng Thu Vân ngoảnh mặt đi rồi xử lý vết thương, “Tại sao anh lại cố ý nói những lời chọc tức ông nội?”
“Nếu không chọc tức ông ta, sao ông ta có thể kêu người đánh anh? Ông ấy không kêu người đánh anh sao mà thấy em đau lòng vì anh được?” Câu cuối cùng, giọng nói của Hạ Vũ Hào nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hướng Thu Vân không biết những gì anh ta nói là đúng hay sai, cũng không muốn thăm dò *, cô vội vàng xử lý vết thương cho anh, rồi nói: “Tôi sẽ thu dọn đồ đạc và trở về Hướng gia sớm chút.”
Nói xong cũng không thèm nhìn anh, cầm hộp thuốc đi thẳng lên lầu.
Hạ Vũ Hào xẹt qua vành tai đỏ bừng, ngả người ra sau, dựa vào trên sô pha, nhắm mắt môi hơi câu lên.
Hướng Thu Vân trở về phòng, đóng cửa lại, sau đó đặt hộp thuốc xuống sàn, ngồi ở trên giường.
Đảo tới đảo lui trong đầu khi Hạ lão gia tử đánh Hạ Vũ Hào hay Nam Ca vả miệng Hạ Vũ Hào, cô nhíu mày, ép mình vứt những thứ đó đi rồi cầm điện thoại lên.
Trên điện thoại có hai tin tức truyền đến, một là Lâm lão gia tử, Giang Minh Thắng xin lỗi cô vì Giang Hân Yên, truyền thông khen Giang thiếu, Lâm lão gia tử ngay thẳng.
Còn có đoạn video Giang phu nhân trước câu lạc bộ, bị truyền thông tố cáo đổi trắng thay đen, biết rõ lỗi lầm của mình không chịu thay đổi.
Cư dân mạng về cơ bản chia làm hai phe, khoảng 65% cho rằng có mẹ như vậy thì sinh con hư là đương nhiên, Giang gia đã làm sai quá nhiều, nhất định không thể giải quyết bằng một hai lời xin lỗi.
Khoảng 35 phần trăm mọi người cho rằng việc Giang Minh Thắng quỳ gối xin lỗi không giống giả tạo, hơn nữa Lâm lão gia tử cũng là chân thành xin lỗi Hướng Thu Vân, người làm sai chính là Giang Hân Yên, không nên ảnh hưởng đến hai nhà họ Giang và Lâm.
Nhìn bề ngoài, đây chỉ là hai bài báo, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện hầu hết các phương tiện truyền thông đưa tin đầu tiên đều dưới danh nghĩa của tập đoàn Giang thị hoặc cố tình bày tỏ thiện ý với tập đoàn Giang thị, trong khi phần lớn của phương tiện truyền thông đưa tin thứ hai dưới danh nghĩa của Hạ Thị tập đoàn hoặc cố ý đồng ý với Hạ Thị tập đoàn.
Về cơ bản, đây là cuộc tranh đấu giữa Giang thị và Hạ thị, ai là người có nhiều quyền lực hơn, thì là người chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến truyền thông này.
Hướng Thu Vân từng cảm thấy mình không thể kiểm soát được những gì người khác nói, nhưng hiện tại cô biết chỉ cần mình đủ mạnh mẽ thì việc kiểm soát dư luận là điều dễ dàng nhất.
Cô cất điện thoại và nằm xuống giường.
Những điều đã trải qua trong nhiều năm lướt qua tâm trí cô như một con ngựa, khiến não cô đau đớn, cô hít một hơi thật sâu và ngồi dậy.
Cùng lúc đó, điện thoại rung lên, Lục phu nhân gửi cho cô một tin nhắn–
‘Cô còn nhớ hôm đó hai vị bác sĩ khám thai cho cô không? Hạ lão gia tử đã nhờ người điều tra, cũng may là tôi đã dự liệu trước chuyện này.’
‘Và từ ngày hôm qua, Phó viện trưởng đã kiểm tra danh sách những đứa trẻ thụ tinh ống nghiệm, việc này cũng là do Hạ lão gia sắp xếp, vì sự an toàn, tốt hơn hết là cô và Hạ tổng nên thụ thai tự nhiên.’( haha chạy đâu cho hết nắng)
Mỗi chữ Hướng Thu Vân đọc, lông mày của cô lại nhíu sâu hơn.
Trước khi cô trả lời, Lục phu nhân đã gửi một tin nhắn khác ——
【Nếu cô sợ nỗi đau lần đầu tiên, tôi có một cách giúp được…!】
Hướng Thu Vân, “…”
Cô soạn một tin nhắn, cảm ơn Lục phu nhân, sau đó khéo léo từ chối sự giúp đỡ mà đối phương đưa ra.
Buổi tối khoảng 5 giờ 30, Hạ Vũ Hào lên lầu gọi cô ăn cơm.
Hướng Thu Vân nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn tú của anh đã mờ đi rất nhiều nhưng vẫn còn sưng đỏ, khẽ cau mày gật đầu rồi cùng anh đi xuống lầu.
“Lần này, tập đoàn Giang thị dù có tẩy trắng thế nào cũng phải thay da.” Hạ Vũ Hào lật miếng thịt nổi lên trên bụng cá, gắp cá đặt vào trong bát Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân nhìn miếng cá trong bát, “Anh tự ăn đi, tôi muốn ăn gì có thể tự gắp được.”
“Nhưng anh thích gắp cho em, không gắp cho em, anh ăn không thoải mái.” Hạ Vũ Hào nói xong lại đặt đũa và cánh gà, “Ăn nữa đi em gầy quá. ”
Hướng Thu Vân, “…”
Câu đầu tiên là câu cô từng thích nói với Hạ Vũ Hào nhất.
Sau khi hai người ăn xong, Hướng Thu Vân đứng dậy, do dự nói: “Đêm nay anh đến phòng tôi.”
“Hả?” Hạ Vũ Hào ngẩng đầu nhìn cô, bát đũa trong tay bị nghiêng, một chiếc đũa rơi xuống đất.
Cạch cạch.
Tiếng đũa rơi xuống đất đặc biệt rõ ràng trong nhà ăn.
“Ứng viện trưởng nói ông nội anh vẫn đang kiểm tra việc tôi có mang thai không. Không chỉ kiểm tra hai bác sĩ kiểm tra tôi hôm trước, ông ấy còn yêu cầu Phó viện trưởng kiểm tra nghiêm ngặt các em bé trong ống nghiệm.” Hướng Thu Vân lông mi chớp nhanh hơn thường lệ, “Cho nên … tối nay anh đến phòng tôi.”
Nói xong, cô không cho anh cơ hội hỏi thêm câu nào, vội vàng trở về phòng.
Hạ Vũ Hào đặt bát đũa xuống bàn, cúi người nhặt đũa dưới đất, đặt đũa lên bát, trầm mặc nhìn mặt đất một hồi, mới hiểu ra Hướng Thu Vân nói cái gì.
Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống mấy lần, mắt anh ấy cụp xuống, và khóe miệng anh ấy bị kéo ra một cách không tự chủ.
Hướng Thu Vân nói với Hạ Vũ Hào buổi tối để anh đến, nhưng tâm lý cô lại không chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc trước cô rất thích Hạ Vũ Hào, cô đã mong chờ ngày này rất lâu, thậm chí còn muốn sinh cho anh một đứa bé, làm một người vợ hiền mẹ đảm.
Nhưng bây giờ sau khi trải qua quá nhiều thực tế tàn khốc, cô có chút sợ hãi.
Cô sợ mình sẽ không thể chăm sóc tốt cho đứa con của mình, và cô cảm thấy mang thai có mục đích không chính đáng là không công bằng với đứa trẻ này.
Hơn nữa, hiện tại cô không thể nói ra tình cảm của mình đối với Hạ Vũ Hào là như thế nào, cũng không thể bình tĩnh quan hệ với anh.
Hướng Thu Vân lo lắng đi một vòng trong phòng, sau đó xuống lầu tìm tủ rượu.
Nếu bạn say, có lẽ tình hình sẽ tốt hơn.
Nhưng đến đây không bao lâu, cô cũng không biết cách bài trí của nơi này, nhìn hồi lâu cũng không tìm được tủ rượu hay hầm rượu, ngược lại nhìn thấy Hạ Vũ Hào đang ngồi uống rượu trong nhà ăn, rượu vang đỏ.
“Em đang tìm cái gì?” Hạ Vũ Hào lắc lư rượu đỏ trong tay, ngẩng đầu nhìn cô.
Rượu đỏ cách Hướng Thu Vân một chút, cô không nhìn thấy nhãn hiệu trên chai, nhưng có thể ngửi thấy mùi thơm nồng của rượu đỏ trong không khí.
Cô mím môi và nói, “… không có gì.”
Nói xong xoay người rời đi.
Hạ Vũ Hào từ phía sau gọi cô, “Em tìm rượu à?”
Hướng Thu Vân thân thể hơi cứng đờ, có thể là vì xấu hổ, hoặc là vì kinh ngạc, cô chậm rãi xoay người lại, đối mặt với anh, gật đầu.
Cô định hỏi có thể ngồi uống cùng nhau không, nhưng Hạ Vũ Hào đã nói trước: “Không uống.”
Hướng Thu Vân nhíu mày.
“Anh không muốn em say rồi hôm sau tỉnh lại sẽ hối hận.” Hạ Vũ Hào ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, đứng dậy, từ xa nhìn cô.