Truyện đã được nhóm dich tamlinh247.org hoàn thành – FULL.
Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện và vào nhóm lấy password/ mật khẩu nhé:
Vào group tại đâyChương 516: Thoải mái đi, em đừng quá khẩn trương
Dù sao cũng là lần đầu tiên, thời điểm Hạ Vũ Hào tiến vào, Hướng Thu Vân đã đau đến mức trên trán đổ mồ hôi lạnh, cô dùng tay vịn lên vai anh, không kìm được cơn đau dữ dội, móng tay cô cứ thế vẽ lên lưng anh một đường dài.
Cô cắn môi muốn rút lui, nhưng anh dùng hai tay ấn vào eo cô, không cho cô có cơ hội rút lui.
Chỗ sưng tấy khiến Hướng Thu Vân cảm thấy không quen, vết rách khiến cô cảm thấy không thể chịu nổi, “Đừng … động…”
Chỉ là hai từ, nhưng lại vô cùng khó nói.
Hạ Vũ Hào cả người nóng như lửa, vì nhịn không được mà nổi gân xanh trên cánh tay, mồ hôi lớn chạy dọc theo cơ bắp chảy trên người Hướng Thu Vân, mơ hồ có chút nhuốm màu hương vị.
Sự chặt chẽ truyền đến từ phía dưới khiến anh thở dài không tự chủ được, muốn di chuyển theo bản năng, nhưng nhìn thấy sắc mặt có chút tái nhợt của Hướng Thu Vân, anh liền dừng lại.
“Ngoan, một lát nữa sẽ xong.” Hạ Vũ Hào vén tóc cô, hôn nhẹ lên trán cô.
Hướng Thu Vân thở hổn hển ở dưới, trên trán không ngừng đổ mồ hôi, “Trước … đừng nhúc nhích, đau quá.”
“Thả lỏng đi, em căng thẳng quá rồi.” Bởi vì cố nhịn, hai mắt Hạ Vũ Hào hằn lên tia máu đỏ ngầu, dáng vẻ như hung thú đang tấn công trái ngược hẳn với giọng điệu dịu dàng ôn nhu của anh.
Anh không dám cử động, chỉ cố nén, hôn nhẹ lên cơ thể cô để giúp cô thoải mái, khi cô gật đầu đồng ý, anh thở hổn hển và bắt đầu di chuyển từ từ …
Một đêm trầm luân.
Hướng Thu Vân ngủ không thoải mái, trời vừa sáng liền tỉnh dậy, tay chân yếu ớt, nhíu mày, hơi xoay người dưới, quả nhiên rất đau.
“Tỉnh rồi à?” Hạ Vũ Hào đã tỉnh từ lâu, chống khuỷu tay phải lên gối nghiêng nghiêng nhìn cô, thấy cô đã tỉnh, anh liền đi tới bên cạnh cắn lên môi cô một cái, ánh mắt nhu hòa. Với một nụ cười nhỏ trên môi.
Hướng Thu Vân vừa mở mắt còn chưa tỉnh táo, bị anh hôn xong liền mở mắt ra, càng thêm thanh tỉnh.
Cô thực sự không quen với việc sáng sớm có một người đàn ông nằm cạnh mình, mà lại còn cùng anh ta làm mấy động tác thân mật như vậy … Cô đột nhiên ngồi dậy, trong tiềm thức mở ra khoảng cách giữa hai người.
Đau.
Giống như bị một chiếc ô tô chạy qua, yếu ớt, đau nhức và hơi mệt.
Hướng Thu Vân hơi nhíu mày, hơi cúi người xuống, lực đạo trên eo giảm đi một chút, trên eo cũng giảm bớt một chút đau nhức.
“Đói bụng không?” Nhìn thấy động tác của cô, ánh mắt Hạ Vũ Hào lóe lên, nhưng không nói gì, “Anh xuống nấu cơm, em nằm một lát đi.”
Anh vén chăn bông lên, xuống giường đến trước mặt Hướng Thu Vân, bắt đầu mặc quần áo.
Không thể phủ nhận rằng Hạ Vũ Hào có vóc dáng rất chuẩn.
Anh ta có cơ bắp, nhưng không quá cường điệu, cơ nào cũng vừa phải, vai rộng, thân trên hình tam giác ngược hoàn hảo, eo và hông to, chân dài, chỗ nào cũng pha chút nội tiết tố nam tính.
Hướng Thu Vân nhìn anh mặc quần lót vào, lúc này mới nhận ra cô đã nhìn chằm chằm anh lâu hơn một chút, trên mặt có chút nóng lên nhìn sang chỗ khác.
“Lại đây.” Hạ Vũ Hào đột nhiên nói với cô sau khi mặc quần áo.
Hướng Thu Vân xoa eo hai lần, liếc nhìn khoảng cách hơn một mét giữa hai người, “Tôi không muốn nhúc nhích.”
“Khăn trải giường bẩn rồi, em có thể tiếp tục ngủ ở đây sao?” Hạ Vũ Hào hơi nhướng mày, cô chưa kịp trả lời đã đi tới bên cạnh cô, ôm cả cô và chăn bông vào lòng.
Thân thể đột nhiên treo lơ lửng trên không, Hướng Thu Vân vô thức vòng tay qua cổ anh, cô đang quay mặt về phía giường, không có chăn bông che phủ, dấu vết ẩm ướt trên ga trải giường đặc biệt rõ ràng, nói lên sự mơ hồ của đêm qua.
Hướng Thu Vân nghiêng đầu không nhìn nữa, Hạ Vũ Hào ôm cô về phòng, đặt cô lên giường, xuống lầu nấu cơm.
Anh rất cẩn thận khi ôm người, nhưng khi trở lại giường, lưng và đùi vẫn đặc biệt đau nhức.
Hướng Thu Vân ngồi dậy, dựng hai chiếc gối lên, cô dựa vào đó, cố gắng xoa eo để bản thân thoải mái hơn.
Nhưng tư thế ngồi khiến eo cô rất khó chịu, cánh tay đau nhức, khi xoa eo cũng không dùng sức.
Hướng Thu Vân nhìn lướt qua vết đỏ lấm tấm trên cánh tay, mím môi, nằm trở lại trên giường.
Chỉ là nửa người trên trần truồng không có một miếng vải, cứ như vậy nằm trên chiếc giường mà Hạ Vũ Hào ngủ, toàn thân khó chịu, không tài nào ngủ được.
Một lúc sau, Hạ Vũ Hào xới cơm lên, Triệu Phương Loan cũng đi theo.
Khi nhìn thấy Hướng Thu Vân nằm trên giường, làn da lộ ra đầy những vết đỏ mơ hồ, vẻ mặt của bà ấy có chút phức tạp, có sự ngạc nhiên, rối rắm và một số cảm xúc không thể giải thích được.
“Dì ạ.” Nhìn thấy Triệu Phương Loan cũng ở đây, Hướng Thu Vân hơi kinh ngạc, sau đó hơi xấu hổ ngồi dậy, cố gắng dùng chăn bông che người lại để Triệu Phương Loan không nhìn thấy càng thêm xấu hổ.
Nhưng cô cảm thấy khi dì tiến vào, có lẽ bà đã nhìn thấy rõ ràng …
“Không thoải mái, thì cứ nằm đi.” Triệu Phương Loan để túi xuống, đi đến bên giường, đỡ Hướng Thu Vân nằm xuống.
Hướng Thu Vân nhìn bà, sau đó cụp mắt xuống, giọng nói khàn khàn: “… Cháu xin lỗi, dì ạ.”
Hiện tại cô đã bị Hạ Vũ Hào trói buộc và trở thành gánh nặng của anh.
“Cháu không hề có lỗi gì với dì.” Triệu Phương Loan xoa đầu cô hai lần, “Vũ Hào tự mình lựa chọn việc này. Bất kể thế nào, sau này nó cũng không có quyền phàn nàn.”
Hạ Vũ Hào đặt cơm lên bàn, nhìn thấy Hướng Thu Vân không mặc quần áo, ăn không tiện, liền nói: “Mẹ không phải là có chuyện muốn nói với con sao?”
“Ừ.” Triệu Phương Loan thấy vậy cười với Hướng Thu Vân: “Thu Vân à, đừng suy nghĩ nhiều, cháu trước ăn cơm đi, dì cùng Vũ Hào đi xuống nói chuyện.”
Hướng Thu Vân gật đầu.
Triệu Phương Loan cùng Hạ Vũ Hào đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại thở dài nói nhỏ: “Hiện tại con cùng với Thu Vân một chỗ, không thích hợp.”
“Mẹ đã ăn cơm chưa? Có muốn ăn cùng không?” Hạ Vũ Hào bước xuống cầu thang, nhưng không trả lời.
Hai người cùng nhau đến nhà ăn, Hạ Vũ Hào bưng ra một ít đồ ăn kèm, sau đó bưng một bát cháo vịt cho mỗi người.
Triệu Phương Loan cầm thìa lên, lại đặt xuống, thật sự không có cảm giác ngon miệng. “Con trong tay không có cổ phần, cũng không phải là Chủ tịch của Hạ thị, khó có thể tự bảo vệ mình. Sao lại kéo Thu Vân về. Lôi Thu Vân xuống nước? Mẹ thật sự không biết là con đang nghĩ như thế nào. ”
“Mẹ sợ con không bảo vệ được Hướng Thu Vân, hay là lo cô ấy cản trở con?” Hạ Vũ Hào cắn một miếng, chậm rãi nhai.
Triệu Phương Loan không có trả lời, mà là nói: “Bất kể là vì cái gì, hiện tại con không thích hợp ở cùng Thu Vân.”
“Không có thích hợp hay không, là có muốn hay không.” Hạ Vũ Hào nói.
Triệu Phương Loan nhíu mày, húp một ngụm cháo, “Hai con tối hôm qua mới…”
Bà cũng không tiếp tục nói.
“Ừ.” Hạ Vũ Hào gật đầu.
“Quá bậy bạ …” Triệu Phương Loan bỏ thìa vào trong bát cháo, lo lắng nói: “Đứa trẻ sinh kém hai tháng, con giải thích thế nào với ông nội?”