Chương 523: con nghĩ nhiều rồi.
“Thu Vân à, con… cảm giác thân thể bây giờ thế nào?” Vu Tuệ Doanh lau khóe mắt vừa đau khổ vừa lo lắng hỏi.
Hướng Thu Vân thấy bà khóc, trong lòng có cảm xúc lẫn lộn, nhưng vẻ mặt vẫn mờ mịt khi mở miệng, “Đã khá hơn rồi, cực khổ Hướng phu nhân quan tâm rồi.”
Vu Tuệ Doanh vẫn nghe thấy con gái gọi mình là Hướng phu nhân thì chua xót nhưng cũng không có xoắn xuýt chuyện này, thay vào đó là lo lắng: “Sao mặt mũi lại khó coi thế này? Có muốn đi khám bệnh lần nữa không?”
“Bệnh ở đâu mà nói khỏe liền khỏe? Thu Vân vừa mổ xong, sắc mặt khó coi cũng phải thôi.” Hướng Bách Tùng nói.
Nghe vậy, Hướng Thu Vân trên mặt tràn đầy châm chọc, gọi Hướng Thu Vân một tiếng, Hướng Thu Vân một tiếng, ông không cảm thấy xấu hổ sao?
Vu Tuệ Doanh cảm thấy Hướng Bách Tùng nói có lý nên hỏi: “Đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không con?”
“Tôi không đói, cám ơn Hướng phu nhân quan tâm.” Hướng Thu Vân nhẹ giọng nói: “Nhưng hiện tại tôi cần phải nghỉ ngơi, Hướng phu nhân nên cùng Hướng tổng rời đi.”
Hướng Bách Tùng đưa khăn tay cho Vu Tuệ Doanh, thở dài nói: “Thu Vân à, trước đây là ba làm sai, con trách ba cũng không sao. Nhưng mẹ con vẫn luôn lo lắng cho con, từ khi con ra tù, mấy tháng nay hầu như ngày nào bà ấy cũng khóc, con đối với bà ấy như thế là không thích hợp cho lắm? ”
Vu Tuệ Doanh háo hức nhìn Hướng Thu Vân, nước mắt nơi khóe mắt bị bà lấy khăn tay lau, vết sưng đỏ trên mắt vẫn chưa biến mất.
“Mấy người đối với tôi như thế nào là tự do của các người. Tôi có nên tha thứ cho mấy người không, đó là tự do của tôi.” Hướng Thu Vân nói khẽ.
Vu Tuệ Doanh nước mắt lại rơi.
Hướng Bách Tùng cau mày, “Từ bỏ con cứu Hướng gia là ý của ba. Không liên quan gì đến mẹ con. Con làm sao lại nói chuyện như vậy để cho bà ấy đau buồn?”
“Đừng… Đừng nói Thu Vân như vậy, chuyện này… chuyện này đừng trách Thu Vân.” Vu Tuệ Doanh sợ Hướng Thu Vân buồn bực vì bà khóc, trước khi đến đây cũng đã làm công tác tư tưởng cho chính mình, nhưng khi nhìn thấy con gái mình yếu ớt như vậy, lại bị con bé đối xử lạnh nhạt nên bà có chút không đành lòng.
Hướng Bách Tùng nhìn bà, cố nén sự khó chịu trong lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà, “Tôi không muốn trách Thu Vân, cha mẹ nào nỡ lòng trách con mình?”
Ông nói câu này với Vu Tuệ Doanh, nhưng lại cố tình tăng âm lượng để Hướng Thu Vân có thể nghe thấy.
Hướng Thu Vân không trả lời mà uống thêm mấy ngụm nước trong khi cầm cái cốc để kìm nén cơn tức giận đang bùng cháy trong người.
“Thu Vân à, ngoại trừ bị Hân Yên lừa dối và tin những lời vô nghĩa, mẹ con chưa từng làm gì có lỗi với con. Con trách ba, ba chấp nhận, nhưng con đối xử với bà ấy như vậy, ba làm chồng bà ấy thật sự không thể chịu đựng được.” Hướng Bách Tùng vô cùng đứng đắn nói.
Hướng Thu Vân chế nhạo, châm chọc nói: “Hướng tổng bây giờ cảm thấy đau lòng cho Hướng phu nhân sao? Tôi nhớ tới ông nhiều lần trách móc Hướng phu nhân, nói bà ấy không thể làm gì khác hơn là khóc.”
“Kết hôn rồi mới biết, làm gì có ai cả đời không cãi nhau?” Hướng Bách Tùng trầm giọng nói, “Nếu cả đời tôn trọng lẫn nhau, chỉ có thể chứng tỏ bọn họ không có tình cảm với nhau và coi nhau như người ngoài”.
Vu Tuệ Doanh nghe Hướng Thu Vân nói, lúc đầu sắc mặt không dễ coi lắm, nhưng lúc này, nghe ông giải thích như vậy, trong lòng cũng an tâm phần nào, “Thu Vân à, vợ chồng xưa nay thỉnh thoảng cãi nhau là chuyện bình thường, con nghĩ nhiều rồi.” . ”
Hướng Thu Vân không trả lời đối thoại, chỉ là thất vọng không kiềm chế được.
Ba mẹ cô đã kết hôn hàng chục năm, bà đã quen với việc dựa dẫm vào ông ấy. Coi như hai lần trước bà cùng ông ấy náo một trận, nhưng vẫn khó mà từ bỏ được thói quen tin tưởng vào ông ấy.
Mẹ nhớ cô và mọi thứ đều đúng, nhưng đối với cô, từ lâu cô đã không thể coi một người đàn ông đạo đức giả kia là ba của mình …
“Con cứ nói ba cùng mẹ con đã làm chuyện có lỗi với con, không có cách nào tha thứ cho chúng ta.” Hướng Bách Tùng tức giận nói: “Vậy ba liền nói câu không dễ nghe.”
“Là Vũ Hào lúc trước uy hiếp Hướng gia, đánh gãy chân con, tống con vào tù vì có nỗi khổ tâm, sau đó lại đem con đến Mộng Hương, làm nhục con, bắt con đi tiếp khách, bỏ mặc ngươi tr*n tru*ng.”
Quá khứ khó chịu từng chút một bị lộ ra, Hướng Thu Vân mím chặt môi, nắm chắc ga giường dưới người.
Hạ Vũ Hào thu lại phản ứng của cô vào đáy mắt, bàn tay buông thõng bên phải trong tiềm thức khẽ động vài cái.
Hướng Bách Tùng liếc anh một cái, trong mắt hiện lên một tia do dự, nhưng là nhanh chóng hạ quyết tâm, cao giọng hơn một chút quở trách: “Vũ Hào đã làm những chuyện này, con có thể tha thứ cùng ở bên cạnh nó. Vậy tại sao không thể tha thứ cho cha mẹ, người đã sinh thành ra mình ?”
“Thu Vân à ——” Vu Tuệ Doanh Thu Vân gọi cô, khóc rống lên.
Nhìn thấy Hướng Thu Vân sắc mặt tái nhợt, không nói lời nào, Hướng Bách Tùng nói tiếp: “Nói cho cùng là con bỏ qua công ơn cha mẹ, chỉ thấy chúng ta có lỗi với con. Níu lấy một điểm đen nho nhỏ không buông!”
Hướng Thu Vân không ngờ ông lại vô liêm sỉ như vậy, biến trắng thành đen, hoàn toàn nói ông là một bên vô tội, cô lại trở thành một Bạch Nhãn Lang vô ơn.
Sự tức giận và căm thù chảy khắp tứ chi, và có cái gì đó mắc kẹt trong cổ họng cô, nhưng cô không thể nói một lời.
“Hướng tổng, ông có nhìn thấy dấu vết bàn tay trên mặt tôi không?” Hạ Vũ Hào đột nhiên lên tiếng, chỉ vào vết sưng chưa biến mất trên mặt.
Hướng Bách Tùng vừa vào cửa đã nhìn thấy vết thương trên mặt anh, nhưng cũng không nhìn kỹ.
“Tôi rất thành thật xin lỗi Hướng Thu Vân. Cô ấy không tha thứ cho tôi. Thấy cô ấy tức giận, tôi sẵn sàng đứa mặt cho cô ấy đánh.” Hạ Vũ Hào nói: “Nếu ông có lòng thành như vậy, hẳn là Hướng Thu Vân sẽ tha thứ cho ông. ”
Nghe lời này, Hướng Bách Tùng sửng sốt, trong tiềm thức liếc nhìn sắc mặt Hạ Vũ Hào.
Dạng này không giống như một hoặc hai cái tát.
Vu Tuệ Doanh lấy khăn tay ấn khóe mắt, cũng liếc nhìn Hạ Vũ Hào, vẻ mặt có chút phức tạp.
“Anh nói có đúng không” Hạ Vũ Hào nhìn Hướng Thu Vân, “Hướng Thu Vân?”
Hướng Thu Vân mí mắt dưới nhảy lên vài cái, lãnh đạm nói: “Người càng thân cận, thương tổn càng sâu. Anh là người ngoài, vài cái tát tôi liền có thể bình tĩnh lại, nhưng Hướng tổng đã gây tổn thương tâm lý quá lớn cho tôi, chỉ đánh mấy cái tôi cũng không tiêu được cái khí kia.”
“Chuyện này anh cũng có thể hiểu được. Lúc trước, Hướng tổng Hướng phu nhân không chỉ hiểu nhầm em, còn dùng sức đánh em. Nếu em chỉ tát bọn họ, thật sự không hết giận được.” Hạ Vũ Hào nói.
Anh suy nghĩ một chút, đối Hướng Bách Tùng nói ra, “Không bằng Hướng tổng đưa mặt đến, để cô ấy đánh trước mấy cái, sau đó lại đánh thêm mấy lần cho hết tức?”
“Da mặt quá dày, đánh vào tay sẽ đau.” Hướng Thu Vân nói.
Hướng Bách Tùng thần sắc biến đổi, giống như một tấm biển bảy màu, rực rỡ và lộng lẫy.
Tại đây có hình ảnh