Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc full truyện tàn độc tại nhayhȯ . cȯmÔng Hạ hừ một tiếng, “Đừng quá đề cao bản thân, làm chuyện gì cũng không nên cạn tàu ráo máng quá, sẽ có lúc anh phải hối hận.”
“Tôi có hối hận không, không phiền ông lo.” Hạ Vũ Hào nói: “Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, sau này con trai, con gái riêng của ông muốn có cổ phần, ông có năng lực thì cho bọn nó, không có năng lực thì đừng thùng rỗng kêu to.”
Anh dừng một lát, lớn giọng, “Về phần tôi, một đồng tôi cũng không cho bọn nó!”
“Được, mày hãy nhớ kỹ những lời hôm nay! Tao không xin mày, mày cũng đừng đến xin tao, tao cũng muốn xem thử mày có thể kiêu ngạo tới khi nào!” Ông Hạ cười lạnh một tiếng, nhanh chân rời đi.
Trong nháy mắt, biệt thự yên tĩnh trở lại, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Một lúc lâu sau, Triệu Phương Loan phá vỡ sự yên lặng, “Vũ Hào, con cũng không cần cứng rắn với ông ta như vậy, nếu sau này có xảy ra chuyện gì, ít nhất con còn có thể. . .”
“Dù có gặp chuyện gì, con cũng sẽ không cầu xin ông ta đến giúp.” Mày Hạ Vũ Hào nhăn lại, ngắt lời bà.
Triệu Phương Loan khẽ thở dài, cuối cùng không nói gì nữa, nói với Hướng Thu Vân: “Để cháu chê cười rồi.”
“Mỗi nhà mỗi cảnh, có gì mà nói chê cười hay không.” Hướng Thu Vân nói.
Có lẽ trước đây cô không thể nào hiểu tại sao vợ chồng lại cãi nhau, bởi vì ba mẹ cô chưa từng như vậy, thỉnh thoảng ba mất bình tĩnh, mẹ sẽ lại dỗ dành ông.
Nhưng trong khoảng thời gian này, cô đã chứng kiến rất nhiều.
Triệu Phương Loan xúc động về chuyện Vu Tuệ Doanh qua đời một lát, an ủi cô vài câu, sau đó đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, bà nhắc nhở: “Ông nội không còn bao nhiêu thời gian nữa, làm việc khó tránh khỏi có chút nóng nảy, mới để các con chiếm thế thượng phong. Nhưng các cũng đừng quá đắc ý, vẫn nên cẩn thận một chút, kẻo bị tính kế lúc nào, cũng không biết.”
Những lời như vậy, Bà Lục cũng đã từng nhắc nhở họ.
Hướng Thu Vân nói cảm ơn, cùng Hạ Vũ Hào tiễn bà ra cửa.
Chờ sau khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Hạ Vũ Hào đột nhiên nói: “Lúc anh làm chuyện gì, sẽ cố gắng bàn bạc với em, em có chuyện gì, cũng phải nói với anh, được không?”
Hướng Thu Vân ngẩng đầu, thấy trong mắt anh phản chiếu hình ảnh của cô, sâu thẳm như có thể nhìn thấu tâm tư cô.
Cô nghiêng đầu tránh đi ánh mắt anh, gật đầu, “Em. . . sẽ cố gắng.”
Không phải cô không tin Hạ Vũ Hào, chỉ là tin tưởng anh, đồng nghĩa với chuyện mà chị dâu nói. . . Tin tưởng chị dâu hay tin tưởng anh, lựa chọn thế nào cũng là sự dày vò đối với cô!
Hạ Vũ Hào nhìn cô một lúc, cuối cùng không nói gì nữa, “Muốn ăn gì, anh làm.”
“Chỉ cần là anh làm, em đều thích.” Hướng Thu Vân cúi đầu nắm tay anh, như cách anh vẫn thường nắm tay cô, kéo ngón tay của anh.
Hạ Vũ hào bưng lấy mặt cô, hôn nhẹ lên môi cô một cái, “Đến phòng khách ngồi chờ đi.”
Lúc ăn cơm, Hạ Vũ Hào nói: “Lưu tổng muốn bán cổ phần công ty của gia đình em ông ta có trong tay, Giang Hân Yên sẽ thuyết phục tập đoàn Giang thị mua lại, chờ sau khi tập đoàn Giang thị trở thành cổ đông của tập đoàn Hướng thị, giá cổ phiếu của tập đoàn Hướng thị sẽ không ngừng xuống dốc.”
“Những điều này đều nằm trong kế hoạch của anh, em không cần quá lo lắng.”
Hướng Thu Vân dừng động tác ăn cơm một lát, gật đầu.
Cô đại khái biết lý do anh đột nhiên nói đến chuyện này: Anh dành cho cô đầy đủ sự tôn trọng, cô hẳn cũng nên đủ thẳng thắn với anh.
Nhưng chị dâu cô phát hiện cái chết của mẹ cô có liên quan đến anh, cô không biết có nên nói chuyện này ra hay không.
Hạ Vũ Hào gắp cho cô ít đồ ăn, chờ cô nói, nhưng tận đến lúc cơm nước xong xuôi, cô cũng không nói thêm gì.
Nhà họ Giang.
Phòng ăn.
“Cái gì? Cháu muốn mua lại hai mươi lăm phần trăm cổ phần của Lưu tổng?” Tay Giang lão gia tử run lên một cái, suýt nữa làm rơi cả chén đũa trong tay.
Người luôn ủng hộ Giang Hân Yên, ông Giang, lúc này cũng nhíu mày không tán thành.
Giang Hân Yên gật đầu, “Gần đây giá cổ phiếu của tập đoàn Hướng thị liên tục xuống dốc, chú Hướng phải nằm viện dưỡng bệnh, tất cả mọi chuyện của tập đoàn Hướng thị đều do anh Hướng xử lý.”
“Lưu tổng không coi trọng sự phát triển của tập đoàn Hướng thị, định bán ra cổ phần trong tay, lúc này mua lại, việc này sẽ có lợi ích thực tế đối với chúng ta.”
Bà Giang vui mừng nói: “Vậy thì nên mua nhiều hơn mới phải! Trong tay Hướng Bách Tùng chỉ có ba mươi lăm phần trăm cổ phần, chúng ta mua lại ba mươi lăm phần trăm, điều này chẳng phải tương đương với tập đoàn Hướng thị sẽ là của nhà chúng ta sao?”
Trong suy nghĩ của bà, nếu số cổ phần của họ bằng với Hướng Bách Tùng, đồng nghĩa họ cũng có tiếng nói, như vậy tập đoàn Giang thị sẽ có thể ngang bằng tập đoàn Hướng thị!