Anh cho người đánh bà ta một trận cũng chỉ làm cho bà ta đau về thể xác thôi.
Mà anh muốn bà ta phải sống trong tuyệt vọng trong suốt nửa đời sau này!
“Gọi thì gọi, cậu thật sự cho rằng tôi không dám gọi à?” Mẹ Giang lấy điện thoại ra gọi cho ba Hạ.
Giang Minh Thắng đã xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, đưa tay cướp điện thoại của bà ta: “Mẹ, đừng gọi nữa. . .”
Trước khi anh ta đến đây đã chuẩn bị tâm lý mất mặt, nhưng hiện thực càng khiến người ta xấu hổ và lúng túng hơn anh ta nghĩ.
“Con đừng nhúc nhích! Sao mẹ lại sinh ra đứa con bênh người ngoài như thế chứ?” Mẹ Giang gọi cho ba Hạ, bà ta mở loa ngoài cho Hạ Vũ Hào và Triệu Phương Loan nghe.
Bên kia mang theo sự lấy lòng: “Sao vậy công chúa nhỏ?”
Triệu Phương Loan đã sớm quen thuộc với vẻ ân cần của chồng mình với mẹ Giang, cho dù bà nghe thấy câu này cũng chỉ cười châm chọc.
Mẹ Giang hừ một tiếng nói: “Bây giờ tôi đang ở trong phòng bệnh của con trai ông, cậu ta và vợ ông bắt nạt tôi, ông mau qua đây đi. . .”
“Đủ rồi!” Giang Minh Thắng không chờ bà ta nói xong thì cướp lấy điện thoại rồi cúp máy.
Anh ta thật sự không chịu nổi!
Trước kia anh nhiều lắm là cảm thấy mẹ anh công chúa bệnh có chút nghiêm trọng mà thôi, hiện tại. . . Anh đã không biết nên dùng cái gì để hình dung cô!
“Con làm gì vậy?” Mẹ Giang muốn cướp lại nhưng Giang Minh Thắng xóa số điện thoại của ba Hạ, sau đó đập điện thoại xuống đất.
“Con điên rồi sao? !” Mẹ Giang xanh mặt mắng anh ta một câu, xoay người nhặt điện thoại.
Giang Minh Thắng cũng không quan tâm bà ta, mà là nhìn Hạ Vũ Hào nói: “Hạ tổng, tôi biết Hân Yên làm nhiều chuyện sai, tôi không nên cầu xin cho con bé.”
“Nếu anh biết thì cút đi!” Hạ Vũ Hào không nể mặt anh ta, lạnh giọng nói.
Giang Minh Thắng vừa mất mặt vừa xấu hổ nhưng vẫn kiên trì nói: “Tôi cũng không cầu cậu thả Hân Yên, con bé làm nhiều chuyện sai trái, trên tay còn có hai mạng người, lẽ ra phải nhận trừng phạt.”
“Nhưng tôi chỉ cầu xin cậu nể tình trước kia có thể cho con bé được. . . Giải thoát. Như bây giờ, đối với một người kiêu ngạo như nó thì thật sự sống dở chết dở.”
Anh ta cũng biết mình làm việc không quyết đoán, anh ta biết Hạ Vũ Hào gặp chuyện gì cũng có nguyên tắc và ranh giới cuối cùng.
Nhưng dù nói thế nào Hân Yên là em gái ruột của anh ta nên không thể nhìn cô ta sống đau khổ như vậy.
“Tôi muốn cô ta sống dở chết dở.” Hạ Vũ Hào mặt không chút thay đổi nói: “Nếu không thì sao cô ta biết được trước kia người phụ nữ của tôi đau khổ thế nào chứ?”
Trước kia cô ta làm như thế, sao không nghĩ Hướng Thu Vân đau khổ thế nào?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK