Thẩm Dĩnh muống ngậm miệng lại, nhưng răng đập vào ngón tay anh, khiến cô sợ tới mức mở lại ngay lập tức, đôi mắt to đẹp từ từ đỏ sẫm và bộ dạng muốn khóc mà không khóc, thấy Lục Hi không những không dừng lại, mà còn mãnh liệt hơn.
Cuối cùng, anh chơi đủ rồi và rút ra.
Có một chiếc khăn ướt trên bàn, Lục Hi cầm lấy nó và lau ngón tay mình một cách tỉ mỉ, nhưng thấy Thẩm Dĩnh đang ngồi đó với gương mặt đờ ra, trong ánh mắt đầy sự ngỡ ngàng.
Cô dường như không biết bất cứ gì về những gì anh đang làm. Sự trong sáng và đơn thuần khiến Lục Hi gần như phản ứng.
Nhưng vừa làm điều đó ở phòng ăn, quá thường xuyên, cô không thể chịu đựng được.
“Đoàn Trí Thiên không có cảm xúc với cô, có lẽ anh ta đã không nhìn thấy bộ dạng của cô bây giờ.” Lục Hi nghĩ về người phụ nữ trong video cô vừa đưa cho anh xem và nói một cách mỉa mai: “Cao lương mỹ vị thì không ăn, lại đi ăn thức ăn ôi thiu.”
Lục Hi có thể không có ý coi thường, chê bai, nhưng Thẩm Dĩnh nghe được thì lại khác, cô xấu hổ và giận đến mức hận không thể tìm được một lỗ nào đó để chui vào, chỉn chu lại quần áo rồi bỏ đi.
Lục Hi nhìn theo bóng dáng biến mất dần ở cửa, nụ cười trong mắt anh ngày càng mạnh mẽ, không chỉ là một bông cúc nhỏ, mà còn là móm đồ cổ nhỏ.
Thẩm Dĩnh chạy thẳng vào phòng mà Lục Hi đã sắp xếp cho cô, cô khóa trái cửa, bổ nhào lên giường, lấy chăn che mặt và khóc thút thít.
Nghĩ về chuyện lúc nãy, Thẩm Dĩnh buồn nôn khi nghĩ về nó, cô đứng dậy và chạy vào phòng tắm trong phòng, cô mở vòi và súc miệng. Nước lạnh hòa với nước mắt chảy lốp bốp xuống bồn. Cô nhìn người phụ nữ với đôi môi sưng phồng trong gương, ngay cả bản thân cô cũng không muốn mở mắt ra nhìn.
Sự khác biệt giữa cô và Đoàn Trí Thiên bây giờ là gì?
Mặc dù cô muốn ly hôn, nhưng cuối cùng cô đã không ly hôn. Bây giờ cô nương thân chỗ Lục Hi , ngoài sự bạo quyền của người đàn ông kia không để cô đi, liệu vẫn còn có một chút ích kỷ hay không?
Thẩm Dĩnh tự hỏi mình, nhưng không dám đối mặt.
Cô muốn Lục Hi lấy lại những thứ thuộc về mình và muốn Lục Hi giúp cô thắng vụ kiện này.
Nhưng thứ mà đối phương muốn chỉ là cơ thể này.
Thẩm Dĩnh không còn nghi ngờ gì nữa, cô lau chỗ còn chút đỏ sẫm trên mặt mình, nơi đó vẫn còn sót lại màu thuốc. Cô ngơ ra một lúc, nhớ lại bộ dạng anh phục tùng, xử lý vết thương cho cô ở phòng sách vừa nãy…
Thẩm Dĩnh nhanh chóng lắc đầu, không cho phép mình đắm chìm trong ảo tưởng.
“cốc cốc cốc”
Tiếng gõ cửa làm gián đoạn suy nghĩ lung tung của cô, không cần nói cũng biết ai đang ở ngoài cửa.
Cô lau mặt sạch sẽ, bước tới và mở cửa, gương mặt đẹp trai có chút khó chịu của Lục Hi hiện ra trước mắt cô: “Khóa cửa sao?”
Thẩm Dĩnh mím môi: “Tôi chuẩn bị đi ngủ rồi.”
Người đàn ông cười nham hiểm, ám chỉ sự tức giận: “Ai nói với cô rằng chúng ta ngủ riêng?”
Thẩm Dĩnh sững người ra, lẽ nào anh muốn ngủ cùng cô?
Cô quay đầu lại nhìn mới phát hiện ra rằng phòng ngủ này hình như là của chủ phòng…
Ngay lúc mất tập trung, Lục Hi đã đẩy cửa vào. Sau khi đóng cửa lại bằng tay trái, anh bế Thẩm Dĩnh lên giường: “Cô đang khiêu khích giới hạn của tôi sao, không ngoan.”
Thẩm Dĩnh bắt gặp ánh mắt của anh, suy nghĩ vừa rồi tắt dần, chỉ còn lại bóng tối sâu thẳm mà người ta không thể hiểu được. Cô nuốt nước bọt và chuẩn bị kiếm cớ thì chiếc điện thoại ở đầu giường bỗng rung lên.
Thẩm Dĩnh thở phào nhẹ nhõm: “Tôi, tôi nghe điện thoại trước.”
Lục Hi cũng không ngăn cản nhưng anh không buông cô ra, cánh tay dài với lấy điện thoại, anh khẽ nhướn mày sau khi thấy tên người gọi trên màn hình điện thoại, ấn nút nghe và đặt vào tai cô.
“Thẩm Dĩnh , cô được lắm, mấy ngày liền không về nhà, còn mang giấy tờ chứng nhận theo, mẹ nó, cô muốn làm phản à?” giọng nói gắt gỏng của Đoàn Trí Thiên phát ra từ loa điện thoại.
Khuôn mặt đỏ hồng của Thẩm Dĩnh chuyển sang tái nhợt: “Có chuyện gì thì nói, tôi không có thời gian để lắng nghe những điều vô nghĩa của anh.”
“Chà, Thẩm Dĩnh , tôi nghĩ rằng cô đã quên đi thân phận của mình, tôi nói cho cô biết, chưa ly hôn một ngày thì cô vẫn là vợ hợp pháp của Đoàn Trí Thiên tôi, tôi có quyền yêu cầu cô về nhà!” nói xong, Đoàn Trí Thiên lại nói những lời tục tĩu, bỉ ổi: “Đừng nói là về nhà, tôi còn quan hệ với cô, cô cũng phải ngoan ngoãn mà nằm xuống cho tôi.”
Thẩm Dĩnh nuốt đầy sự chua chát, giọng điệu bình tĩnh và vô tình: “Đoàn Trí Thiên, tôi thà để cho chó cũng không để cho anh quan hệ.”
Nói xong câu đó, Đoàn Trí Thiên vẫn chưa chửi ầm lên, Lục Hi đang nằm trên cơ thể cô bóp chặt lấy cô, Thẩm Dĩnh không phòng bị, thì thầm phát ra tiếng, cô bắt gặp ánh mắt khó chịu của người đàn ông thì mới hiểu ra.
Để chó quan hệ….
Cô … không có ý đó.
Không chờ cho đến khi Thẩm Dĩnh nói, Đoàn Trí Thiên đột nhiên kích động nói: “Thẩm Dĩnh , cô nói cho bố mày biết cô đang ăn chơi trác táng ở đâu?”
Vừa nãy cô bất ngờ không kịp đề phòng thốt lên, Đoàn Trí Thiên quen thuộc nhất với nó, nhưng lúc này là đêm khuya, khi nghe thấy tiếng động ấm áp mờ mịt như vậy, là một người đàn ông thì đều không thể chịu đựng được, huống chi lại là Đoàn Trí Thiên .
“Tôi ở đâu thì có liên quan tới anh không? Đoàn Trí Thiên , anh đừng có dát vàng lên mặt mình nữa, đợi đến ngày tôi quay lại, là ngày anh ký tên vào thỏa thuận ly hôn.”
Ở đầu dây bên kia, Đoàn Trí Thiên vẫn nghe, nhưng Thẩm Dĩnh lại không nghe nữa, cho dù cô cúp máy, cô biết rằng Đoàn Trí Thiên cũng sẽ không chịu để yên nên cô dứt khoát tắt điện thoại.
Mặc dù làm ra vẻ rất mạnh mẽ và không sao cả, nhưng sau khi cúp máy, Thẩm Dĩnh vẫn không thể chịu đựng được, trong lòng trống rỗng một hồi. Dẫu sao thì người đàn ông đó cũng là người cô yêu nhiều năm như vậy, cô không thể làm được nói buông là buông. Giờ đây hai người đã ra nông nỗi này, thật nực cười và hoang đường.
Lục Hi nhìn thấy bộ dạng vô cùng suy sụp của cô, anh nghĩ đến cuộc gọi vừa nãy, họ không nói chuyện nhiều, anh vén áo của Thẩm Dĩnh lên, bàn tay to lớn khám phá vào bên trong.
Tâm trạng Thẩm Dĩnh đang rất tồi tệ và không muốn làm điều đó, cô chống cự và đẩy anh ra: “Em không muốn làm…”
Sắc mặt của Lục Hi càng sa sầm xuống, anh tháo dây đai quanh eo của áo choàng ngủ, trói hai tay cô ở đầu giường, cúi đầu nhìn người phụ nữ với ánh mắt kinh hoàng, không có chút thương hại và thương yêu: “Thẩm Dĩnh, cô nghĩ cô là ai? Cô không có quyền từ chối tôi!”
Nói xong, quần áo trên người cô rách thành từng mảnh trong lòng bàn tay của người đàn ông.
Thẩm Dĩnh bị sốc, đá đạp lung tung một cách bất an: “Đừng, Lục Hi, tôi không thoải mái….”
Thể lực của cô vốn dĩ không thể chịu đựng được những yêu cầu không thể kiểm soát của anh.
Nhưng Lục Hi lại nghĩ rằng những gì cô nói là vì cuộc điện thoại đó nên trong lòng không thoải mái, anh thậm chí còn tức giận hơn: “Vậy thì chúng ta có thể giải quyết theo một cách khác.”
Anh cởi trói hai tay cô ở đầu giường ra, sau đó trói sau lưng cô, anh dùng lực mạnh khiến tay cô ứ máu.
Thẩm Dĩnh bị ép quỳ trên giường, cô xấu hổ rưng rưng nước mắt, trong lòng không muốn và không ngừng lắc đầu: “Đừng làm như thế này được không, cầu xin anh…”
Người đàn ông ngoảnh mặt làm ngơ, đôi mắt sâu thẳm bỗng sâu hơn, năm ngón tay lướt qua tóc cô để cố định đầu cô…
Thẩm Dĩnh bối rối, như thể cô không cảm thấy gì cả, giống như một con rối mặc cho Lục Hi đùa bỡn.