CHƯƠNG 270: CƯỠNG CHẾ ĐƯA RA NƯỚC NGOÀI
Một câu làm cả người Mã Thiên Xích đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích.
Giống như có một lưới to vô hình bao trùm cả người anh, máu huyết đông ứng trong xương cốt, cảm giác cả người đều bị trói chặt, lần đầu tiên anh cảm nhận được chân thật như vậy.
Tim đập, có chút nhanh, tư duy, biến đổi trước nay chưa từng có.
Mã Thiên Xích nhắm mắt, giơ tay trái ấn chặt vị trí giữa lông mày, huyệt thái dương đột nhiên nhảy lên, nhắc nhở anh đã vì câu này mà kích động biết bao.
Thẩm Dĩnh im lặng chờ đợi, câu hỏi này rất quan trọng đối với cô, cô cần biết thái độ của Mã Thiên Xích.
“Không đến mức thích, tán thưởng quả thực có.” Mã Thiên Xích cho cô câu trả lời đúng trọng tâm: “Thế nào, cô có ý với tôi?”
“…” Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng thở phào: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi đối với anh ngay cả hảo cảm cũng không có.”
“Đợi cô chạy ra khỏi trại giam rồi nói những câu này cũng không muộn.” Mã Thiên Xích không nhiều lời với cô nữa: “Cúp đây.”
Lời nói ra, điện thoại đã bị ngắt, nghe tiếng bíp đầu bên kia, động tác Thẩm Dĩnh có chút chậm chạp gác điện thoại, xoay người mở cửa rời khỏi phòng.
“Gọi xong rồi?” Cảnh sát quản lý trại giam đợi ở cửa.
Thẩm Dĩnh gật đầu: “Ừ.”
Hai người cùng quay lại, trên đường, cảnh sát quản lý trại giam tùy tiện hỏi cô: “Là điện thoại của ai?”
Mày Thẩm Dĩnh giật một cái, cô gắng đè lại sự hoảng loạn trong lòng: “Trong nhà.”
“A.”
May mắn cảnh sát quản lý trại giam chỉ là nhàn nhạt đáp một tiếng, không hỏi nhiều gì.
Thẩm Dĩnh đi về phòng của mình, đi qua rất nhiều phòng giam tập thể, bên trong ít thì bảy tám người, nhiều thì mười mấy người, mỗi người đều khuôn mặt bất thiện, thỉnh thoảng đi qua một người, cô ngay cả đối diện ánh mắt của không dám, sợ sẽ gây ra chuyện.
Mặc dù không có người nói, nhưng Thẩm Dĩnh có thể cảm thấy được, một ‘người mới’ như cô lại có thể ở phòng đơn còn một mình ăn cơm, họ sớm đã có lời oán hận, chỉ là không bắt được cơ hội làm khó cô mà thôi.
Thẩm Dĩnh về phòng mình mới hoàn toàn thả lỏng, giơ tay sờ sờ bụng, thời gian một tháng, bụng hẳn sẽ không có thay đổi quá lớn, cho dù không vì mình, vì đứa bé, cô cũng phải trân trọng tính mạng này.
…
Một bên khác, sau khi Giang Sở Tinh biết phiên tòa của Thẩm Dĩnh không thuận lợi, cả người đều rơi vào trong hưng phấn cực độ, nhiều năm như vậy, cô ta từ sau khi bị bệnh vẫn chưa từng vui vẻ như giờ khắc này.
Tiện nhân, ai kêu cô đấu với tôi, cuối cùng còn không phải bị cô ta đưa vào trại giam?
Giang Sở Tinh tự vui vẻ nói, cảm giác có thể hoàn toàn độc chiếm Lục Hi lại lần nữa tràn đầy trong đầu cô ta.
Cô ta không ngừng ảo tưởng sau này, không ngừng ảo tưởng hình ảnh Lục Hi ở cùng cô ta…
Đồng thời, thân thể cô ta cũng khôi phục không tệ, Khâu Trình mặc dù luôn nhắc nhở cô ta cẩn thận, nhưng triệu chứng căn bản đã không vấn đề, chỉ cần thấy ánh sáng, cô ta có thể ở trong bệnh viện hoạt động một chút.”
Chính lúc Giang Sở Tinh nghĩ hết cách muốn gặp Lục Hi, thì một tin xấu truyền tới——
La Quyết Trình và Khâu Trình cũng bước vào phòng bệnh, trong tay hai người cầm một kẹp văn kiện thẳng tắp đang nói gì đó, cho tới lúc đứng trước đầu giường của cô ta.
Giang Sở Tinh mơ hồ: “Bác sĩ La, Khâu Trình, sao vậy?”
“Là thế này, báo cáo sức khỏe của cô gần đây tôi đã xem, tình trạng khôi phục không tệ, các chỉ số cũng khá ổn định, xét thấy các đánh giá tổng hợp ở các phương diện, phía tôi vẫn kiến nghị cô quay về New Zealand tĩnh dưỡng tốt hơn.” La Quyết Trình vẫn là giọng điệu ôn hòa như cũ, chỉ là lời nói ra lại làm Giang Sở Tinh như rơi vào hầm băng.
“Về New Zealand?!” Cô ta thực sự quá kinh ngạc, thậm chí ngay cả giọng nói cũng chói tai: “Tại sao tôi phải quay về, tôi ở đây rất tốt rất thích ứng, tôi không muốn quay về!”
“Đây là ý của Lục Hi.”
Một câu này của La Quyết Trình đã thành công làm cô ta mất đi toàn bộ phản ứng, sững sờ nửa phút mới tỉnh táo lại: “Anh nói… Hi kêu tôi đi?”
“Ừ.” La Quyết Trình không muốn phối hợp diễn phim khổ tình với cô ta, trong mắt không có chút gợn sóng nào: “Chuyện này đối với cô mà nói cũng là chuyện tốt, bệnh của cô vốn cần tĩnh dưỡng, phía tôi là bệnh viện đa khoa, không thể so sánh với hoàn cảnh của khu tĩnh dưỡng.”
Giang Sở Tinh miễn cưỡng lộ ra ý cười: “Tôi cảm thấy ở đây rất tốt…”
“Bên đó sẽ tốt hơn.” La Quyết Trình không cho cô ta chút khe hở nào: “Vì cô mà suy nghĩ, cô cũng nên quay về.”
“Nhưng mà…” Giang Sở Tinh rõ ràng hoảng loạn, cô ta thế nào cũng không nghĩ tới Lục Hi lại không nói tiếng nào mà làm ra chuyện thế này: “Hi không có nói với tôi là muốn tôi đi, tôi…”
“Vậy cô nghi ngờ tôi tự mình quyết định sao?” La Quyết Trình thấy phiền nhất chính là bộ dạng vô tội này của cô ta, giả bộ làm người ta ghê tởm: “Cô có thể tự mình gọi điện thoại cho anh ta ngay bây giờ.”
Anh ta vốn không muốn thấy Giang Sở Tinh, bây giờ Thẩm Dĩnh lại xảy ra chuyện thế này ở bệnh viện anh ta, trong lòng anh ta càng chán ghét người này, nếu không phải bác sĩ, anh ta cũng không thèm nhìn tới cô ta.
Giang Sở Tinh cưỡi hổ khó xuống, đương nhiên không thể gọi điện cho Lục Hi lúc này, dứt khoát bắt đầu cố tình gây sự: “Anh kêu Hi tự mình tới nói với tôi, tôi mới tin.”
Trong giọng điệu của La Quyết Trình đã không còn kiên nhẫn: “Anh ta không rảnh.”
“Vậy tôi đợi anh ấy rảnh.” Giang Sở Tinh quan sát thấy sự đối địch trong lời nói của anh ta, thái độ cũng cứng rắn lên: “Mấy ngày nay vẫn chờ, bác sĩ La hẳn sẽ không vì cảm xúc cá nhân mà đuổi tôi ra khỏi bệnh viện đi?”
“Nặng lời rồi, cho dù là xem mặt mũi của Lục Hi, tôi cũng sẽ không đuổi cô đi, yên tâm.” La Quyết Trình không nói còn tốt, vừa nói thì sắc mặt Giang Sở Tinh càng khó coi.
Thì ra anh ta bây giờ còn nói chuyện đàng hoàng, toàn bộ là vì nể mặt mũi Lục Hi, giọng điệu này sao có cảm giác đuổi người đây?
Trong lòng Giang Sở Tinh vô cũng phiền muộn, nhưng cũng biết rõ bây giờ không phải lúc cãi nhau, dời mắt nhìn Khâu Trình bên cạnh: “Khâu Trình, tình huống thân thể tôi bây giờ cho phép chuyển viện sao?”
Khâu Trình bình thường luôn đứng về phía cô ta nói chuyện, dù sao là người bệnh ở chung thời gian lâu như vậy, cũng có vài phần tình nghĩa, nhưng lần này lại gật đầu mạnh: “Không vấn đề.”
“…” Giang Sở Tinh hơi cau mày: “Anh xác định? Tôi còn phải ngồi máy bay, còn phải lặn lội đường xa, nếu lúc này xảy xa chuyện ngoài ý muốn thì làm thế nào? Ai chịu trách nhiệm, anh sao?”
Giang Sở Tinh hùng hổ ép người thế này, Khâu Trình trước giờ chưa từng thấy, trong ấn tượng của anh, cô là một người phụ nữ nước T rất yên tĩnh rất mềm yếu, mà không phải là ồn ào lại mắt hiện lên hung ác như bây giờ.
Đúng vậy, trong mắt cô ta, Khâu Trình mẫn cảm phát hiện được biểu cảm hung ác, giống như tàn nhẫn cầm đao đâm vào trên người anh, rất không thoải mái, người này hoàn toàn khác với Giang Sở Tinh mà anh ta biết.
Khâu Trình mở tay ra, hơn nửa là bất đắc dĩ: “Cô lúc đầu đến nước T, tình huống sức khỏe càng tệ, tin rằng lần này cô cũng có thể thuận lợi rời đi.”
Giang Sở Tinh cười lạnh, không nói chuyện, cũng không để ý ở đó có bao nhiêu người, giơ chân đặt lên giường nghiêng người nằm xuống, thái độ cứng ngắc lại không nói lý: “Bây giờ đầu tôi rất đau, không muốn nói chuyện với các người, làm phiền đi ra.”
Điền Tang Tang ở một bên quả thực không nghe nổi nữa, đi lên phía trước muốn nói chuyện lại bị La Quyết Trình giữ lại cánh tay, cô ngước mắt nhìn, người này lắc lắc đầu với cô, sau đó thả tay ra, nói với người trên giường bệnh: “Cô đã không bỏ cuộc thì để tự Hi nói với cô, chỉ cần cô có thể thừa nhận, không ngại gì.”
Mắt Giang Sở Tinh giật một cái, nghe ý trong lời này của anh ta thật sự có vài phần không tốt.
“Anh đang uy hiếp tôi?”
La Quyết Trình cũng không nôn nóng, giọng điệu từ đầu tới cuối không nhanh không chậm, ý tứ sâu xa mở miệng: “Tôi có phải đang uy hiếp cô không, đến lúc đó cô sẽ biết.”