CHƯƠNG 175: GIANG SỞ TINH XẢY RA CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN
Lời vừa dứt, mọi người ở đây cũng thay đổi sắc mặt, đặc biệt là Thẩm Dĩnh, bầu không khí vốn hài hòa đã không còn sót lại thứ gì, bây giờ trở nên hơi lúng túng.
Mặc dù mọi người đều không biểu hiện rõ, nhưng Thẩm Dĩnh có thể cảm nhận rõ ràng bọn họ đều đang do dự vì cô.
Sau mấy giây im lặng, Lục Hi đứng dậy khỏi ghế ngồi, đưa tay cầm áo khoác sau lưng ghế, sắc mặt cũng không có gì khác biệt giải thích với Thẩm Dĩnh: “Đột nhiên có chuyện phát sinh, anh đi nhìn một chút sẽ trở về ngay, chút nữa để tài xế đưa em về.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía Bùi Dục và Lưu Sinh Yên: “Xem ra hôm nay tụ hợp không được nữa, đổi lại ngày khác thôi, địa điểm tùy mọi người chọn, tôi mời.”
Hai người bọn họ cũng không có vấn đề gì, sảng khoái đáp ứng.
Thẩm Dĩnh thấy anh sắp đi, đi theo kéo cánh tay của anh, sắc mặt cũng không dễ chịu, nhưng vẫn kiên định mở miệng: “Em đi chung với anh.”
Dù gì cô cũng biết sự tồn tại của Giang Sở Tinh, cũng hiểu rõ quan hệ giữa bọn họ, cũng không có việc gì đáng phải kiêng kỵ, cũng không có gì mà không thể gặp.
Lục Hi dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, anh không nói chuyện, dường như đang suy nghĩ cái gì.
Cánh tay nắm lấy tay của anh cũng buông xuống, thở một hơi: “Không phải không yên lòng mọi người, em chỉ muốn đi xem một chút, nếu có thể giúp được gì thì tốt, không giúp được gì thì vẫn có thể ở bên cạnh anh.”
Giống như La Quyết Trình đã nói, nhiều năm như vậy, anh lại báo ân, lại bỏ ra rất nhiều cố gắng và nỗ lực đối xử với Giang Sở Tinh, không có lý do gì để cô phải gây thêm phiền phức cho anh.
Đã lựa chọn tiếp nhận thì cũng đừng nên né tránh.
Lục Hi hơi sửng sốt, dường như không nghĩ rằng cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng sau khi kinh ngạc thì lại thấy rất cảm động. Cô cũng đã làm tới bước này, anh không có lý do gì ngăn cản nữa, không phải sao?
Người đàn ông gật đầu, trở tay nắm bàn tay cô: “Được.”
Thấy hai người cùng nhau rời khỏi, Bùi Dục ngồi tại chỗ không nhúc nhích, quay qua nhìn Lưu Sinh Yên một chút, đột nhiên hỏi một câu: “Lưu Sinh Yên, cậu nói Lục Hi có kết hôn với Thẩm Dĩnh không?”
Lưu Sinh Yên ngước mắt nhìn: “Sao lại hỏi như vậy?”
Bùi Dục mỉm cười, vẫn là bộ dáng bất cần đời kia, chỉ là thần sắc nơi đáy mắt đã nghiêm chỉnh lại, anh ta nói chậm rãi từng câu từng chữ: “Bởi vì lúc trước tôi cảm thấy Lục Hi có thể sẽ kết hôn với Thẩm Dĩnh, nhưng bây giờ tôi cảm thấy ngoại trừ kết hôn với Thẩm Dĩnh thì Lục Hi cũng không thể tiếp nhận được người nào khác.”
…
Sau khi một nhóm bốn người rời khỏi nhà hàng, La Quyết Trình và Điền Tang Tang ngồi cùng một xe, Thẩm Dĩnh và Lục Hi cùng một xe, cả hai cùng chạy về hướng biệt thự Thành Bắc.
Vừa rồi lúc đi xuống lầu, La Quyết Trình đã nói sơ một chút về tình hình hiện tại của Giang Sở Tinh, không cẩn thận bị dao rạch cho bị thương, máu chảy không ngừng.
Mặc cho mình có suy nghĩ như thế nào với Giang Sở Tinh, Thẩm Dĩnh nghe xong vẫn cảm thấy lo lắng, cô không khỏi suy nghĩ bệnh này đến cuối cùng là như thế nào, sao lại dẫn đến tình trạng như vậy.
Lục Hi chuyên tâm lái xe, không gian bên trong im ắng cũng không có ai nói chuyện, dường như phát giác được bầu không khí hơi khác thường, người đàn ông tranh thủ thời gian liếc mắt nhìn cô ngồi ở bên cạnh, thấy vẻ mặt của cô căng thẳng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, đưa một tay nắm tay cô, giọng nói trầm thấp khiến người khác có thể yên tâm: “Không có chuyện gì đâu.”
Đôi tay Thẩm Dĩnh hơi lạnh lẽo, chỉ hi vọng nhất định đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.
Xe tăng tốc chạy gần một giờ, cuối cùng cũng đến biệt thự Thành Bắc. Trước đó đã phân phó bác sĩ đến, nhưng cũng không có quyền cao, cho nên chỉ xử lý vết thương đơn giản và băng bó.
La Quyết Trình xông vào phòng ngủ, lập tức đến xem xét vết thương. Thẩm Dĩnh vừa mới bước vào cửa liền dừng chân lại, đôi mắt của cô bỗng nhiên trừng lớn, nhìn trên giường loang lổ những vết máu không lớn không nhỏ…
Cô ta chảy rất nhiều máu, thoạt nhìn là có thể biết được.
Bước chân giống như đóng đinh tại chỗ, Thẩm Dĩnh cũng không tiếp tục bước lên phía trước, sợ là mình sẽ không chịu nổi, cũng sợ mình gây thêm phiền phức. Cô chỉ đứng đó nhìn bóng lưng bận rộn của Lục Hi và La Quyết Trình, trong lòng cực kỳ lo lắng.
Mong là đừng xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì.
“A, Lục Hi…” Trên giường, sau khi Giang Sở Tinh nhìn thấy Lục Hi tới, gương mặt liền xuất hiện một nụ cười vui vẻ.
Chỉ sau một giây tiếp theo, khi cô ta nhìn thấy Thẩm Dĩnh đang đứng ở phía cửa, sắc mặt lập tức tối xuống, sao cô ta cũng tới đây?
Giang Sở Tinh hạ mí mắt, ngăn trở ánh mắt không cam lòng của mình, da mặt của Thẩm Dĩnh này cũng thật dày, đã biết cô ta ở bên cạnh Lục Hi mà còn cố ý trở về.
“Trước tiên em đừng nói.” Lục Hi cố gắng ổn định cảm xúc của cô ta, nhìn những vết máu loang lổ kia, anh cũng cảm thấy hoảng hốt: “Không sao hết, yên tâm.”
Giang Sở Tinh nghĩ thầm đương nhiên cô ta phải yên tâm rồi, dù sao vết thương này cũng do cô ta tạo ra, chính là để cho anh không thể cự tuyệt yêu cầu của mình, cô ta dùng hết sức lực toàn thân giơ tay về phía Lục Hi: “Lục Hi, anh đừng đi.”
Lục Hi thấy cánh tay cô ta run dữ dội hơn, kéo tay cô ta lại: “Anh không đi, anh sẽ không đi.”
Anh đã đồng ý với di ngôn của ba mẹ Giang Sở Tinh lúc ra đi, anh tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
Giang Sở Tinh đột nhiên lại bị thương, may mắn là anh đã chuẩn bị thiết bị y tế đầy đủ, giúp La Quyết Trình dễ dàng trị liệu hơn. Trước đó, anh ta đã cầm máu, nhưng hiệu quả không tốt lắm, bây giờ chỉ có thể dựa vào thiết bị cầm máu để chữa trị, vẫn cần phải điều chỉnh sự cân bằng của máu trong cơ thể của cô ta để đạt được hiệu quả chữa bệnh tốt nhất.
Chỉ là không thể thực hiện điều đó được trong một khoảng thời gian ngắn, dời Giang Sở Tinh từ phòng ngủ đến phòng vô khuẩn, La Quyết Trình gần như bận rộn cả một buổi chiều, vất vả lắm mới có thể cầm máu ngừng chảy.
“Lượng máu mà cô ấy mất quá nhiều, theo đó sẽ tạo thành sự mất cân bằng về lượng máu, chờ báo cáo kiểm tra sức khỏe mới có thể quyết định.” La Quyết Trình tiêm cho Giang Sở Tinh một liều thuốc an thần để cô ta chìm vào giấc ngủ.
Sắc mặt của Điền Tang Tang cũng khó coi, trên trán toàn là mồ hôi: “Vết thương hẳn là bị một vật lớn vạch làm bị thương, vị trí lại ở bên tay trái, nhìn hình dạng vết thương có thể đoán được là do trầy xước.”
“Cố ý?” Lục Hi hơi nhăn lông mày, đè thấp giọng nói.
“Không sai.” La Quyết Trình tiếp lời, sắc mặt sâu xa nhìn Giang Sở Tinh nằm trên giường vô khuẩn: “Hẳn là do cô ấy tự vạch.”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Thẩm Dĩnh đứng ở bên cạnh rất kinh ngạc, cô ta không biết tình trạng của thân thể mình à, sao cô ta có thể đùa giỡn với mạng sống của mình như vậy.
“Cậu đừng lo lắng, nguyên nhân cụ thể là gì thì đợi người tỉnh lại rồi hỏi.” La Quyết Trình vỗ vỗ vai Lục Hi.
“Báo cáo kiểm tra sức khỏe bao lâu mới có?”
“Một giờ sau đã có thể nhận rồi.” Anh ta cởi bộ quần áo cách ly ra, đưa tay giơ điện thoại trong tay lên: “Tôi đi gọi điện thoại cho Khâu Trình.”
Sau khi La Quyết Trình rời đi, Lục Hi thuận thế ngồi xuống ghế sa lon trong phòng vô khuẩn, sắc mặt anh không tốt lắm, nhìn thấy được anh hơi lo lắng. Điền Tang Tang nhìn về phía hai người, xoay người đi ra, để lại không gian riêng tư cho hai người bọn họ.
Thẩm Dĩnh nhìn người đàn ông chống hai tay ở chân, đầu cúi thấp xuống, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu. Bước mấy bước đến trước mặt anh, cô đứng đó, còn anh thì ngồi, cô đưa tay ôm người vào ngực, giọng nói dịu dàng trấn an anh: “Không có chuyện gì đâu, có bác sĩ rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Lục Hi dùng hai tay đỡ khuôn mặt, cả khuôn mặt như vùi vào lòng bàn tay: “Dĩnh Dĩnh, anh mệt quá…”