CHƯƠNG 103: ẢNH NUDE UY HIẾP
Mấy phút đồng hồ sau, Thẩm Dĩnh bị anh đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nhìn thấy một người đẹp trai to lớn trước mắt, cô vô ý thức rụt cổ về sau một cái, còn chưa kịp né tránh lại bị người nọ kéo trở về.
“…” Trên môi ấm áp nhắc nhở cô xảy ra chuyện gì, anh đã ăn cô như kẹo, nó đã kết thúc.
Không biết Lục Hi thật coi cô như kẹo, ăn thế nào cũng không đủ….
Ánh mắt người này sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô, một đôi mắt đen tuyệt đẹp hận không thể đốt ra lổ thủng trên người cô, cô ho một tiếng nhắc nhở: “Tôi chưa vượt qua thời kỳ sinh lý.”
Đầu anh tựa vào cổ của cô, thở dài thật sâu: “Phụ nữ thật phiền toái.”
“Là anh rất dễ dàng… Kích động.”
Khi những lời nói rơi xuống, eo của Thẩm Dĩnh đã bị vặn một chút, cô rên nhỏ một tiếng, thành thật im lặng, không còn hứng thú với anh nữa.
Thật vất vả làm dịu đi cơn khô nóng trong thân thể, Lục Hi gỡ xuống áo khoác ngoài từ giá áo, chiếc áo khoác dài kẻ sọc tối màu, đến dưới đầu gối, bên trong là tây trang ngay ngắn, mang hình tượng tổng giám đốc cao lớn.
Thẩm Dĩnh nhìn chỉ cảm thấy vừa mắt, đột nhiên tầm mắt bị cắt đứt, người này quấn chiếc khăn quàng cổ màu xám sẫm trên cổ cô, động tác không thế nào thành thạo, bịt một nửa khuôn mặt của cô.
Lục Hi nhìn vào đôi mắt tròn của cô, đưa tay lên vuốt tóc cô: “Ngớ ngẩn.”
“…”
Được rồi, đối với anh biểu lộ thân mật, Thẩm Dĩnh không làm bất luận cái gì đáp lại.
Hai người cùng nhau đi thang máy xuống, lên xe, anh cũng không nói đi chỗ nào, Thẩm Dĩnh cũng không hỏi, nhìn khung cảnh phố mùa đông ngoài cửa sổ, đáy lòng lại ấm áp dễ chịu.
Trong mũi là mùi hương khăn quàng cổ của anh khô ráo dễ ngửi, làm cho cô vô cùng an tâm.
Xe chạy đến một nhà hàng Tây cao cấp nội thành, Thẩm Dĩnh đi theo sau lưng anh, được dẫn vào phòng riêng, nhìn bên trong trang hoàng cao cấp, kinh ngạc đánh giá vật quý chung quanh.
Lục Hi gọi món ăn xong đưa cho cô một ly nước ấm: ” Thích ở đây không?”
Thẩm Dĩnh vẫn đang bận rộn thưởng thức: “Ừ, thật thích.”
Cũng không lâu lắm, thức ăn đến, hai người gọi món bít tết khác nhau, Thẩm Dĩnh muốn nấu chín bảy phần, Lục Hi thì ba phần, nhìn thịt trong dĩa của anh hiện ra đỏ tươi, có chút trông mà thèm.
Lục Hi phát giác được, cắt một miếng cho cô.
Không khí rất tốt, anh nâng lên một chai rượu hảo hạng màu đỏ, chất lỏng đỏ tươi chảy dọc theo thành ly vào đáy ly, thấy anh lần lượt rót cho mình, Thẩm Dĩnh có chút kinh ngạc: “Tại sao anh lại muốn tôi uống rượu?”
Phải biết rằng bình thường Lục Hi cực lực phản đối cô uống rượu, dù sao trong chuyện uống rượu này, cô cũng là một người từng uống rượu.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ, thức ăn hiện ra ngon miệng hấp dẫn, mặt mũi của anh cũng ít đi một phần sắc sảo, không giống như Lục Hi bình thường cao cao tại thượng, Thẩm Dĩnh thấy được sự dịu dàng bên trong của người đàn ông này.
“Kỷ niệm ngày đầu tiên công bố quan hệ, chúc mừng.” Tiếng nói của anh trầm thấp như tiếng chuông cổ, gõ một cái liền có thể khuấy động các lớp sóng âm thanh, không ngừng vang vọng bên tai cô.
Thẩm Dĩnh sửng sốt, phần còn sót lại của sự lo lắng cũng biến mất, còn tưởng rằng anh sẽ lo lắng vì vấn đề này, không nghĩ tới tâm tình anh lại tốt đến mức cố ý chúc mừng.
Trách không được đặt một nhà hàng lớn như vậy, hóa ra là sớm có dự mưu.
Thẩm Dĩnh cụng với anh một cái, xem rót không nhiều lắm liền hào hứng uống sạch một hơi.
Bất quá Lục Hi cũng biết tửu lượng của cô ở mức nào, rót cho cô ba ly liền dừng lại, sợ cô trong chốc lát sẽ say, ngày hôm sau tỉnh sẽ khó chịu.
Cơm nước xong, Lục Hi đi ra nhà hàng không mang cô lên xe, mà đi dọc bên lề đường lên phía trước.
Thẩm Dĩnh ở bên cạnh anh, mắt nhìn xe cách đó không xa: “Không trở về nhà sao?”
“Tản bộ.”
Thẩm Dĩnh kinh ngạc, theo dõi anh trong chốc lát, dưới ánh đèn đường, ngũ quan người đàn ông anh tuấn rất ôn nhuận, trên cổ anh trống rỗng, khăn quàng cổ thắt ở trên người cô.
Nhìn một chút, bên miệng không tự giác cong lên một nụ cười đẹp mắt, cố lấy dũng khí nhét bàn tay nhỏ bé vào túi áo lớn của anh.
Cảm nhận được những ngón tay của anh cuộn mình một chút, ngón trỏ của Thẩm Dĩnh ngoéo một cái trong lòng bàn tay anh, cười xấu xa mắt lé nhìn anh: “Kinh động không vui buồn, toan tính không ngoài ý?”
Một giây sau, bàn tay nhỏ bé bị nắm lấy, bàn tay ấm áp quấn lấy cô: “Nhìn đường.”
Kỳ thật một người lớn tuổi cùng bạn gái nhỏ hơn mình tám tuổi bên đường cái, trong lòng Lục Hi có chút mất tự nhiên, chỉ là không muốn ở trước mặt cô biểu hiện ra ngoài, giả bộ như bộ dáng ung dung, kì thực trái tim cũng đập không nhẹ.
Rõ ràng chuyện thân mật gì giữa hai người đều đã làm, lúc này bất quá chỉ là tay trong tay, so ra rung động hơn bất cứ điều gì phải làm.
Đạp dưới chân một lớp tuyết trắng, Thẩm Dĩnh quay đầu lại nhìn hai chuỗi dấu chân lưu lại, đêm này, lòng của cô cũng không thể thu hồi lại.
…
Cùng lúc đó, Đoàn Trí Thiên lại không gây rắc rối cho vấn đề này.
Sau khi nghe những lời của Thiệu Mộc Giai, anh trực tiếp kéo một thám tử tư đi tìm vị trí nhà cũ của ông ngoại Lục Hi, anh mồ côi cha, không gần gũi với cha mẹ, duy chỉ có mối quan hệ với hai người già vô cùng tốt.
Hơn nữa tư tưởng của người già cứng nhắc hơn, cũng tương đối dễ lấy ra lợi dụng.
Tuy biết được địa chỉ, Đoàn Trí Thiên lại tìm không thấy một bước đột phá nào, bởi vì từ trên người Thẩm Dĩnh, anh cơ hồ tìm không được bất kỳ lịch sử đen tối nào, ngoại trừ đã kết hôn cùng mình, anh cần gắn toàn bộ sai lầm ly hôn ở trên đầu Thẩm Dĩnh mới được.
Càng nghĩ, anh quyết định bí quá hoá liều, tìm được một cao thủ Photoshop vốn rất lợi hại, chia ảnh chụp của Thẩm Dĩnh cho người nọ, đưa ra giá rất cao đối phương mới tiếp đơn.
Hai ngày sau, khi bức ảnh trở lại, Thiệu Mộc Giai vừa lúc mệt mỏi ở phòng làm việc cùng Đoàn Trí Thiên, vừa vặn nhìn thấy nội dung ảnh chụp.
Lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là thân thể trắng bóng của nam nữ dây dưa cùng một chỗ, với nhiều tư thế khác nhau, không có bất kỳ mỹ cảm, chẳng qua là cảm thấy dâm loạn.
Mà mặt nữ chính dĩ nhiên là Thẩm Dĩnh.
Thiệu Mộc Giai kinh ngạc nhìn Đoàn Trí Thiên: “Cái này, đây là…”
“Như thế nào, rất thật hả?” Đoàn Trí Thiên dương dương đắc ý đưa ảnh chụp tới mắt cô: “Những hình ảnh này gửi đến chỗ người nhà Lục Hi, tôi cũng không tin bọn họ có thể ngồi yên không để ý đến.”
Bởi vì những hình này thật sự rất có lực ảnh hưởng, chỉ cần hé ra cũng làm cho người ta cảm thấy chán ghét, cho dù là Đoàn Trí Thiên cũng không cảm thấy ngoại lệ.
Thiệu Mộc Giai mơ hồ lo lắng: “Nhưng những hình này là giả, Lục Hi có thể kiện anh hay không?”
“Kiện hả?” Đoàn Trí Thiên không chút phật lòng: “Đơn giản chính là vi phạm quyền chân dung, tôi cũng không có đạt được bất luận ích lợi gì, cho dù anh ta có bản lĩnh nhiều lắm chính là bồi hai khoản tiền, hơn nữa, anh ta làm lớn chuyện tất cả mọi người đều có thể nhìn đến những hình này rồi, đến lúc đó vừa tìm trên mạng đều là những bức ảnh không đứng đắn này, mặc dù là giả, nhưng mặt là mặt của Thẩm Dĩnh, anh ta sẽ để những cư dân mạng bỉ ổi thưởng thức ý dâm trên khuôn mặt của Thẩm Dĩnh sao?”
Thiệu Mộc Giai nghe lời của anh ta có chút sửng sốt, tuy nhiên cô rất chán ghét Thẩm Dĩnh, có thể tưởng tượng đến những hành động của Đoàn Trí Thiên cũng nổi da gà cả người, cô nghĩ đến nếu có một ngày chính mình phải rời khỏi Đoàn Trí Thiên, có thể thảm hại hơn hay không…
Đoàn Trí Thiên hoàn toàn không có phát giác tâm tình của Thiệu Mộc Giai, một lòng đắm chìm ở bên trong thế giới của mình, đúng vậy, ảnh chụp là giả thì thế nào, cho dù người nhà họ Lục biết, bọn họ nhìn thấy khẳng định trong lòng sẽ khó chịu, đến lúc đó thiệt giả đều không trọng yếu, quan trọng là làm cho bọn họ thấy Lục Hi và Thẩm Dĩnh ở cùng một chỗ.
Đoàn Trí Thiên rời khỏi ngôi nhà cũ của họ Lục, cất ảnh chụp vào phong thư…