Mục lục
100 Cách Cưng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 667: MỚI CHỚP MẮT NGƯỜI ĐÃ BIẾN MẤT RỒI.

Lời vừa thốt ra, đôi mắt Thẩm Dĩnh lập tức ửng đỏ, cô khẽ nghiêng mặt qua, không nỡ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Người thân cận với ông cụ nhất lúc này lại là người tỉnh táo nhất, biểu hiện như vậy ngược lại lại khiến lòng cô thêm khó chịu.

Lý Dĩnh Phiên bám bên cạnh giường không chịu rời khỏi, cuối cùng do chồng của bà và Lục Thiển kéo ra ngoài, Lục Hi nhìn người trên giường bệnh một hồi, trong lòng anh thầm nói một câu tạm biệt, những đường gân xanh trên cổ đều nổi hết lên rồi, anh dùng hết sức mình mới có thể nhấc chân quay người rời khỏi.

Đi tới cửa phòng bệnh, sau khi đóng cửa lại, anh ngừng bước chân, La Quyết Trình lập tức lên trước nói: “Trong phòng có camera giám sát, cậu yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Suy cho cùng cũng là anh em nhiều năm, cho dù anh không lên tiếng, anh ta cũng có thể hiểu được suy nghĩ đưới đáy lòng của người đàn ông này.

Sau khi nghe được câu này, Lục Hi không còn do dự gì nữa mà sải bước lớn đi về phía trước, trong bước đi rõ ràng có mang theo một sự sốt ruột và hoảng loạn.

Trên khắp người anh đều toát ra một thông điệp đừng tới gần, giống như là đã dựng lên những bức tường cao ở xung quanh mình vậy, Thẩm Dĩnh biết bây giờ thứ anh cần nhất chính là thứ gì, cô không có theo sát anh mà chỉ lặng lẽ đi ở sau anh ba mét.

Hành lang dài như vậy, giống như là không có điểm cuối, trên đỉnh đầu là những ánh đèn màu trắng nhức mắt, tô điểm cho không gian này thật sáng rỡ trong đêm khuya tĩnh mịch.

Khiến cho mọi tâm tư và sự bi thương dường như không còn chỗ nào để ẩn nấp nữa.

Giống như là muốn thoát khỏi ánh sáng chói chang này, người đàn ông đang sải bước lớn đi về phía trước đột nhiên quay người đi vào một phòng để nước không có mở đèn.

Khu phòng bệnh VIP của bệnh viện La Thị được trang bị thiết bị nước uống độc lập, phòng nước trên hành lang được bố trí cho người nhà và y tá, một căn phòng nhỏ chưa đầy mười mét vuông, chỉ có ở cửa ra vào được soi rọi chút ánh sáng ngoài hành lang thôi.

Thẩm Dĩnh ngừng bước chân, nhìn thấy bóng ảnh cao lớn đó đột nhiên đi vào trong, cô đứng tại chỗ nửa phút rồi mới lặng lẽ đi đến bên cạnh cửa, lưng dựa trên vách tường, cô nghe thấy những tiếng nghẹn ngào đè nén ở bên trong.

Giống như là dã thú bị súng săn đả thương, nấp trong sơn động riêng của mình tự mình chịu đựng nỗi đau.

Cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, ba người Lý Dĩnh Phiên không biết đã đi đâu rồi, có Lục Thiển và chồng ở bên cạnh, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì bất ngờ, nhưng Lục Hi thì không, bên cạnh anh chỉ có một mình cô, cho nên cô không thể đi.

Trong giây phút bi thương như thế này, cô không thể trách cứ anh không cho cô cùng gánh vác sự nặng nề này, anh chỉ là quá đau rồi, đau đến nỗi cần phải có thời gian để chữa lành vết thương của mình, điều cô có thể làm là ở bên cạnh anh, cho anh thời gian.

Không biết đứng ở đó bao lâu, tiếng khóc nghẹn đè nén bên trong cuối cùng đã ngừng lại, Thẩm Dĩnh đứng thẳng người dậy, muốn đi vào gọi anh, lúc này mới phát hiện cổ chân của mình không biết đã bị tê dại từ lúc nào rồi.

Hơi hơi dùng chút sức mà giống như là giẫm lên dao vậy, vừa đau vừa ngứa.

Cô cố nhẫn nhịn cảm giác khó chịu này, nhẹ nhàng lê bước đến gần cửa phòng để nước, lò mò mở đèn ở bên trong lên, không phải là sáng lắm, nhưng cũng đủ để cô nhìn rõ người đàn ông đang đưa lưng về phía mình.

Một tay anh chống trên tường, cơ thể hơi khom lại, trên vai giống như là đang bị đè nén bởi một khối sắt nặng nề, khiến anh không đứng thẳng lên nổi.

“Hi à, nên về nhà thôi.”

Sau khi ông cụ qua đời, câu đầu tiên cô mở miệng nói là muốn đưa anh về nhà, ngoại trừ đưa anh về nhà, cô không biết là mình còn có thể làm được gì nữa.

Kìm nén bi thương gì chứ, đừng buồn gì chứ, đó đều là những lời khách sáo của người ngoài, nhưng đối với anh bây giờ mà nói thì đó đều là những lời thừa thải mà thôi.

Chỉ là người đang đưa lưng về phía cô không có quay người lại, anh trầm mặc một hồi rồi chỉ khàn khàn mà khô khan dặn dò một câu: “Em đi xem bà ngoại của anh một lát đi.”

Bà ngoại?

Thẩm Dĩnh nhíu mày, cô biết là bên phòng bệnh còn có La Quyết Trình và bác sĩ ở đó, sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn, nhưng anh ở bên này…

“Đi xem đi, em ở đó anh mới yên tâm.” Anh lại lặp lại một lần nữa, nghe giống như là thật sự không có yên tâm.

Thẩm Dĩnh chỉ đành đồng ý: “Được, em qua đó xem một cái, anh ở đây đợi em, lát nữa chúng ta cùng về nhà, biết chưa?”

Người đàn ông phát ra một trọng âm từ mũi: “Ừm.”

Thẩm Dĩnh lúc này mới quay người đi ra khỏi phòng để nước, lúc quay người đi về phía phòng bệnh, cô nhịn không được mà quay đầu lại nhìn tới mấy cái, không biết tại sao mà cô cứ cảm thấy không an tâm, nhưng vì để cho anh có thể an tâm, cô vẫn đi về cửa phòng bệnh.

La Quyết Trình từ xa nhìn thấy cô trở lại thì có chút kinh ngạc: “Sao em lại về đây một mình rồi.”

“Hi nói không an tâm nên bảo em qua đây xem chút.”

“Bọn anh đều ở đây thì có gì mà không an tâm, cậu ta đâu?”

“Ở phòng để nước.”

La Quyết Trình càng lúc càng cảm thấy không đúng lắm: “Một mình?”

“Ừm, em bảo anh ấy ở đó đợi em.” Thẩm Dĩnh nhìn ra được sự cấp bách trên mặt của đối phương, nên cũng bất an theo: “Sao thế, anh cảm thấy anh ấy sẽ xảy ra vấn đề gì sao?”

“Không nói chắc được.” Ánh mắt La Quyết Trình trở nên nghiêm túc, thông qua phần kính trên cửa có thể nhìn thấy được người già ở trong phòng, nhưng nghĩ đến một người đang đơn độc nào đó thì lại không nhịn được mà lo lắng: “Bên này có anh trông chừng rồi, em về đó tìm cậu ta đi, lần này ông cụ qua đời đối với cậu ta có đả kích rất lớn…em yên tâm đi, phòng bệnh có anh, nhất định sẽ không xảy ra chuyện đâu.”

Thẩm Dĩnh vẫn có chút do dự: “Hay là em đợi bà ngoại Lục ra rồi đi.”

“Cảm xúc của bà cụ bây giờ tương đối ổn định, chắc là sẽ ở trong đó thêm một lúc nữa, Hi ở một mình thì không được, em đi qua đó với cậu ta đi.” La Quyết Trình lại nhấn mạnh, càng lúc càng cảm thấy không yên tâm: “Bây giờ cậu ta mới là người cần em nhất.”

Thẩm Dĩnh lúc này mới gật đầu, vừa mới đến đứng được một lúc thì lại quay về bên phòng để nước, hai bên cách nhau không quá gần, bước nhanh thì cũng phải bảy, tám phút, đi đi về về là 14, 15 phút, một đoạn đường không dài cũng không ngắn.

Lúc đi về, Thẩm Dĩnh còn không ngừng an ủi lòng mình, chẳng qua chỉ là một khoảng thời gian ngắn mà thôi, người đó chắc hẳn vẫn đang đứng ở trong phòng để nước.

Nhưng lúc Thẩm Dĩnh khó khăn lắm mới hì hục về đến phòng để nước, bên trong đã không một bóng người, thân ảnh cao lớn vốn đang đứng bên vách tường đã không còn thấy tung tích đâu nữa rồi.

Giống như là bước hụt chân, trái tim lập tức trở nên hoảng loạn.

Chẳng qua chỉ mới chớp mắt thôi, sao lại không thấy người đâu nữa rồi?

Anh ấy vừa nãy rõ ràng đã đồng ý với mình, sẽ ở đây đợi mà!

Nhất thời, cả người Thẩm Dĩnh đều hoảng loạn, không rảnh suy nghĩ lung tung nữa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là phải đi tìm anh, hoảng hoảng loạn loạn mà ra khỏi phòng để nước và chạy thẳng đến chỗ thang máy, trên màn hình hiển thị ở bên cạnh đúng lúc đang hiển thị con số thang máy đang từ lầu ba từ từ xuống lầu một.

Có khi nào bây giờ người ở trong thang máy là anh không?

Giờ này căn bản là sẽ không có ai đi qua đi lại trong tầng phòng bệnh VIP này, người đang đi thang máy này có khả năng rất lớn chính là anh.

Thế là cô lập tức móc điện thoại ra gọi cho anh, đồng thời ấn một thang máy ở bên khác, sốt ruột mà chờ đợi.

Lúc điện thoại gọi đi cuộc đầu tiên, tuy không có ai nghe máy nhưng cũng may là còn kết nối được, nhưng sau khi cô gọi đi lần thứ hai, không những không có ai nghe máy mà âm thanh nhắc nhở trực tiếp chuyển thành tắt máy.

Vào lúc khiến người ta lo lắng như thế này mà anh lại không nói không rằng mà rời khỏi, còn tắt cả điện thoại nữa?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK