Mục lục
100 Cách Cưng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 314: HỎI ANH BA VẤN ĐỀ

“Cô cũng có thể không tới, quyền lựa chọn trong tay cô.” Anh bốn lạng đẩy ngàn cân, nói về trò chơi ngôn ngữ, cô căn bản không phải đối thủ của anh.

Thẩm Dĩnh xém chút mắng chửi, cuối cùng nhịn được: “Năm năm trước anh đều lấy người bị hại làm chủ, không nghĩ tới năm năm sau, anh sẽ lấy lợi ích của người bị hại đến uy hiếp tôi!”

Nói tới nói lui, đây là chỗ làm Thẩm Dĩnh đau lòng nhất, chuyện của Davy cần phải giải quyết, nhưng anh làm vậy không nghi ngờ gì là ép cô phải lựa chọn giữa đối diện anh và từ bỏ vụ án.

Thẩm Dĩnh không từ bỏ vậy thì cần phải đi gặp anh.

“Trò chơi như vậy rất thú vị sao? Đối với anh mà nói những cố gắng của tôi đều là trò trẻ con?” Nói xong, không đợi anh trả lời, Thẩm Dĩnh rất nhanh đã cười lạnh một tiếng: “Nhưng giám đốc Lục muốn thế nào không tới phiên tôi quản, nhưng vụ án tôi nhất định sẽ phụ trách tới cùng.”

Cô không biết, sớm trước khi gọi điện thoại cho cô, Lục Hi đã nói lời xin lỗi với Kevin, cô hoàn toàn hiểu lầm.

Mà người đàn ông bị hiểu lầm, lại không định giải thích, anh chính là muốn ép cô tới, cho dù cô hiểu lầm mình.

“Cô có quyết tâm như vậy rất tốt.” Giọng điệu anh không mặn không nhạt, lại có tư thái nắm chắc.

Thẩm Dĩnh cảm thấy mình giống như kiến bò trên chảo nóng, bị thiêu đốt đến chết, nhưng người đó lại lạnh lùng đứng nhìn, thậm chí còn thường cho thêm củi vào đáy nồi làm mình tay chân luống cuống.

Cô nắm chặt điện thoại, nhìn thời gian, mới ba giờ chiều, không quá muộn, kéo dài thời gian còn không bằng rèn sắt khi còn nóng.

Nghĩ vậy, Thẩm Dĩnh cũng không sợ nữa, ngẩng đầu, dứt khoát nói: “Giám đốc Lục bây giờ có thời gian không, chúng ta hẹn một nơi nói chuyện về vấn đề chi tiết của vụ án.”

“Tôi có vẻ rảnh như vậy?” Chuyện tới trước mắt, anh ngược lại không vội.

Cơn tức của Thẩm Dĩnh nghẹn trong ngực, nhổ cũng nhổ không ra, nuốt cũng nuốt không được, chỉ có thể nhẫn nại trưng cầu ý kiến của anh: “Vậy anh lúc nào có thời gian?”

Bất đắc dĩ bây giờ cô trở thành người có việc cầu xin người ta, dù có giận cũng chỉ có thể cúi đầu.

“Thế này đi.” Anh dừng lại một chút, giống như đang suy nghĩ trả lời cô thế nào, nửa ngày sau mới nói: “Cô tới nơi ở tìm tôi, như vậy cũng tiện.”

Nơi ở?!

Thẩm Dĩnh nghiến răng, ai dám nói Lục Hi không phải cố ý, cô là người đầu tiên không tin! Người đàn ông này tính tình thế nào, cô thực sự hiểu rõ, anh nói đoạn trước đó là vì câu cuối cùng này đi?

“Luân Đôn lớn như vậy, quán cà phê nhiều như thế, hẳn cũng có vài tiệm cách chỗ anh ở không xa đi? Nếu giám đốc Lục cảm thấy không có thời gian, đợi lát nữa tôi có thể lái xe đến đón anh…”

“Không chịu?” Anh cắt ngang lời Thẩm Dĩnh, dứt khoát mở miệng: “Vậy thì đừng tới nữa.”

“…”

Nhất thời, trong ống nghe im phăng phắc, ai cũng không nói chuyện.

Thẩm Dĩnh rất đến ngứa răng, còn chưa nghĩ ra nên đối phó thế nào thì nghe giọng nói không kiên nhẫn của người này truyền tới: “Không có chuyện thì tôi cúp đây.”

Bốn mươi phút sau, xe của Thẩm Dĩnh dừng trước địa chỉ trong tin nhắn điện thoại.

Trước mắt là căn nhà kiểu tây, cô từng quan sát tỉ mỉ, ngoài một cây số có một tiệm cà phê hoàn cảnh cực kỳ tốt, anh lại muốn cô tới nhà, có lẽ không có ý tốt.

Thẩm Dĩnh không có thẻ mở cửa, mở dây an toàn, đi nhanh tới cửa ấn chuông, người bên kia không nói chuyện, trực tiếp mở cửa.

Xe thuận lợi lái vào, cô cần tài liệu đã chuẩn bị xong trước đó xuống xe, đứng ở cửa biệt thự hít thở sâu vài lần mới giơ tay gõ cửa.

Mười giây trôi qua, cửa gỗ chống trộm nặng nề mở ra, bóng dáng người đàn ông từng chút ánh vào đáy mắt.

Anh ở nhà mặc đồ rất thoải mái, áo len xám đậm, quần dài đen, chân mang dép đi trong nhà, không phải bộ dạng chính thức bàn chuyện.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Dĩnh là cảnh giác, đôi mắt to lướt qua anh nhìn về phía phòng khách, đang chuẩn bị nhìn một vòng, người này đột nhiên đi về phía trước, che lại tầm nhìn của cô.

Hơi thở đàn ông bay tới, Thẩm Dĩnh lùi về phía sau một bước lớn: “Anh làm gì?!”

“Tôi làm gì?” Lục Hi vốn không muốn tức giận, thấy cô đề phòng và sợ hãi cũng không nhịn được tính tình: “Cô Thẩm chính là bàn chuyện như vậy?”

Thẩm Dĩnh biết anh cố ý làm khó mình, cũng không để ý, tằng hắng giọng nói: “Vào nói chuyện đi.”

Lục Hi nhướn mày, nghiêng người cho cô không gian, Thẩm Dĩnh lướt nhanh qua người anh, động tác cứng ngắc như khúc gỗ.

Phòng khách trong biệt thự rất lớn, cô ngồi trên sofa, đặt tài liệu lên bàn: “Giám đốc Lục đọc một chút đi.”

Lục Hi ngồi đối diện cô, chân dài mở ra, tư thế tùy ý, anh liếc nhìn tài liệu một cái, phối hợp cầm lên, chỉ mở một chút lại ném về: “Cô hôm nay tới, tôi cũng không vòng vo với cô, bồi thường và xin lỗi mà Davy muốn đều có thể thỏa mãn, nhưng cô Thẩm cần phải trả lời vài vấn đề của tôi.”

“Vấn đề?” Thẩm Dĩnh lập tức nhìn anh: “Vấn đề gì?”

Ánh mắt người đàn ông nóng bỏng: “Vấn đề cá nhân.”

Tim Thẩm Dĩnh run rẩy, không ngờ anh sẽ trực tiếp nói ra lời như vậy, cô nhịn xuống tim đập loạn xạ, bình tĩnh mở miệng như một người đang làm việc hợp cách: “Giám đốc Lục, đây là thời gian làm việc, tôi chỉ nói về công việc.”

“Vậy sao?” Người đàn ông rất phối hợp giơ tay nhìn đồng hồ, lại rất nhanh đặt xuống: “Được rồi, bây giờ không phải nữa.”

“…”

Mắt Thẩm Dĩnh giật giật, thế nào cũng không nghĩ tới Lục Hi lại bắt đầu…chơi xấu?

“Giám đốc Lục…”

“Tôi nói rồi, chỉ cần cô trả lời tôi, những thứ này tôi đều không cần xem cũng có thể đồng ý tất cả yêu cầu hợp lý của cô và Davy.” Anh không thích nghe cô gọi mình xa lạ như vậy, cho nên thường cắt ngang.

Thẩm Dĩnh dời ánh mắt, nặng nề thở ra một hơi, giống như đang cân nhắc lợi hại của chuyện này.

Cô nên thỏa hiệp, chỉ là vài vấn đề mà thôi, không có gì.

Nhưng thực sự đối diện với ánh mắt ép người của người đàn ông, Thẩm Dĩnh lại không còn dũng khí nào, năm năm trước cô không có chỗ che giấu nào trước mặt anh, cô của năm năm sau vẫn như vậy.

Cô trưởng thành rồi, cũng thành thục rồi, nhưng không thể phủ nhận, người đàn ông này cũng cường thế hơn năm năm trước.

Sau khi im lặng hồi lâu, anh cầm ly nước nóng đặt trước mặt cô, đôi môi mỏng mở ra: “Suy nghĩ xong rồi chứ?”

Giọng nói ấm áp như vậy lại nói ra lời âm thầm uy hiếp như thế, Thẩm Dĩnh cảm thấy cực kỳ trào phúng.

Thẩm Dĩnh quá muốn thắng vụ kiện này, mà bây giờ lại bị anh ép vào ngõ cụt, cho nên cô vẫn thở phào một hơi: “Được, anh hỏi đi.”

“OK, trước khi hỏi có một điều kiện, cô không thể nói dối.”

Mắt Thẩm Dĩnh dao động một chút, trong lòng nghĩ cô có nói dối không anh cũng không biết, cứng miệng đồng ý: “Được.”

“Cô biết chứ?” Anh đột nhiên ngồi thẳng dậy, lập tức nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Lúc cô nói dối, tôi đều có thể nhận ra.”

‘Thịch…thịch…thịch”

Bên tai vang lên tiếng tim đập mạnh mẽ vang dội rất rõ ràng, Thẩm Dĩnh ngừng thở, biểu cảm thay đổi: “Tôi sẽ không nói dối.”

Lục Hi lúc này mới hài lòng gật đầu, trong cảm xúc cực kỳ căng thẳng của cô, nói từng chữ một: “Vậy vấn đề đầu tiên…Cô quen Mã Thiên Xích lúc nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK