CHƯƠNG 277: THẾ GIỚI CỦA ANH VỠ VỤN
Thế nhưng…
Ánh mắt của người đàn ông vô hồn chuyển về phía mặt sông, tất cả đều đã bị đốt cháy thành màu đen, mùi khét trong không khí rõ ràng như vậy chính là đang nhắc nhở anh tất cả những chuyện này đều đã xảy ra, mà không phải là ảo giác.
Các nhân viên chữa cháy ở bên cạnh chạy tới chạy lui bận bịu, anh vẫn đứng yên tại chỗ, cả người giống như một vòng cung vì bị một lực lớn tác động mà cúi gập cả người: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào…”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầu trời tối dần, sau khi La Quyết Trình nghe được tin tức cũng mang theo nhóm bác sĩ của mình chạy tới hiện trường, mới vừa bước xuống xe, thân thể lập tức cứng đờ.
Chỗ nào còn cần có cứu viện nữa, tất cả đã bừa bộn hết rồi.
Anh ta liếc nhìn về người đàn ông đang đứng ở rào chắn, trong lòng tràn ngập chua xót, chính bản thân anh ta cũng không dám nghĩ nhiều, sợ là mình sẽ chết trong đau khổ này.
La Quyết Trình nhắm mắt lại, sau đó bước nhanh đi qua, cùng lúc đó một nhân viên phòng cháy chữa cháy cũng đi về phía Lục Hi.
Anh ta đeo mặt nạ phòng độc, giọng nói bị che lại nên cũng không rõ ràng cho lắm: “Cậu Lục, chúng tôi phát hiện cái này…”
Nói xong, anh ta nâng bàn tay đến trước mặt Lục Hi và từ từ mở ra, là một mắt xích rất nhỏ rất nhỏ, phía trên cũng bám đầy bụi đen do đồ vật bị cháy dính vào, nhưng vẫn có thể dựa vào mặt dây chuyền mà phân biệt được.
Cũng chính vì vậy, lúc ánh mắt chạm phải mặt dây chuyền, cả người Lục Hi đều không khống chế nổi mà run rẩy, nếu như vừa rồi còn có thể ôm lấy một tia ảo tưởng cuối cùng, vậy thì hiện tại mặt dây chuyền này đã đánh nát hi vọng của anh.
Là do anh tặng cho Thẩm Dĩnh, lúc đó còn cố ý để người khác sắp xếp mới có thể đeo trên người cô, giờ phút này lại xuất hiện trong tay của nhân viên chữa cháy.
Dây chuyền vẫn đang ở đây, nhưng người thì không thấy nữa.
Người đàn ông kinh ngạc nhìn, anh nhìn nhân viên chữa cháy bỏ dây chuyền vào một cái túi trong suốt, nhìn anh ta đưa cho mình.
Đầu ngón tay chạm đến túi ni lông lạnh buốt, trái tim không ngừng thít chặt, nhớ đến cô đã từng đeo sợi dây chuyền này mà mỉm cười, trước mắt đột nhiên mê man…
La Quyết Trình vội vàng đỡ lấy anh, trong lòng cũng cũng khó chịu vô cùng, hốc mắt nóng lên: “Lục Hi,…”
Lời của anh ta còn chưa nói hết, người đàn ông bỗng nhiên dùng sức lao ra bên ngoài tìm kiếm, cả người đều muốn nhào ra khỏi phần rào chắn bị gãy, La Quyết Trình cho là anh có ý nghĩ không tốt, vội vàng cùng với nhân viên chữa cháy kéo anh trở lại.
“Cậu làm gì vậy? Cậu điên rồi hả?” Anh ta tức giận hổn hển rống to, nhìn người đàn ông không còn sức lực mà ngã ngồi trên mặt đất.
“Quyết Trình…” Lục Hi nhìn màn đêm đang dần dần buông xuống, giọng nói nghẹn ngào gọi tên anh ta, trong con ngươi thâm thúy kia đã ngập nước, chậm rãi trượt xuống khóe mắt: “Dây chuyền của cô ấy vẫn còn ở đây, nhưng người lại không thấy đâu nữa, cậu nói xem, đây là…”
Anh đang nhìn nhân viên chữa cháy bơi qua bơi lại, bọn họ đang tìm Thẩm Dĩnh, đang tìm cô gái khắc sâu trong lòng anh, nhưng tại sao phải xuống sông mà tìm?
La Quyết Trình ngồi xổm bên cạnh anh, nhìn dáng vẻ không còn hồn phách của anh, không đành lòng mà nói ra đáp án tàn nhẫn: “Còn chưa có kết quả, tất cả đều còn hi vọng…”
“Hi vọng?”
Trên mặt Lục Hi xuất hiện nụ cười quái dị, lại bi thương như vậy: “Đúng, vẫn còn hi vọng. Nếu như, nếu như cô ấy…”
Nói đến đây anh liền dừng lại, mờ mịt sửng sốt một lát, sau đó giơ hai cánh tay lên che hết cả mặt, tan nát cõi lòng mà khóc rống: “Lửa cháy quá lớn, cả xe cũng tan thành tro, cô ấy lại nhỏ như vậy, mỏng manh như vậy, làm sao cô ấy có thể chống đỡ nổi…”
Hiện thực tàn khốc lại lạnh lẽo đang sờ sờ trước mắt khiến mình phải tin.
“Tại sao lại biến thành như vậy?” Anh thì thào, cũng không có ai trả lời lại.
Cô gái mà anh hận không thể ôm vào lòng để cẩn thận che chở đã xảy ra chuyện gì chứ?
Một giờ trước, cô vẫn còn hoạt bát nói mấy lời động lòng người với anh, thậm chí anh còn nhớ kỹ vẻ mặt khi nói chuyện của cô, còn có thể ngửi được mùi hương tỏa ra trên người của cô. Nhưng trong nháy mắt, tất cả đều không thấy nữa, tất cả đều chìm dưới mặt sông đáng sợ này, không còn sót lại chút gì.
Tiếng còi xe cảnh sát còn đang vang lên, khác hẳn với mặt sông phẳng lặng ngay lúc này, màn đêm đã buông xuống hoàn toàn, gió đêm thổi vào làm rát mắt của người đàn ông, nước mắt thi nhau chảy xuống.
“Mau tìm kiếm đi, vẫn phải tiếp tục.”
La Quyết Trình không dám rời anh nửa bước, lấy tâm trạng bây giờ của anh thì chuyện gì cũng có thể làm được, anh ta quá hiểu tầm quan trọng và lực ảnh hưởng của Thẩm Dĩnh đối với người bạn của mình, cô gái kia là người đã mở ra tất cả ổ khóa của anh, không còn chiếc chìa khóa này thì Lục Hi sẽ mất đi tất cả các cảm nhận.
Anh giống như là một cái xác không hồn, không có linh hồn, cũng không có nhiệt độ.
Cho dù là hiện trường đã biến thành như thế này, anh ta cũng hy vọng vào ông trời có thể thương xót cho người bạn tàn tạ của anh ta, cho anh một cơ hội để sống tốt, trả Thẩm Dĩnh lại cho anh.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không có kết quả.
Một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không hề có kết quả như cũ.
Thời gian càng ngày càng lâu, trời cũng càng ngày tối, thậm chí phải dùng đèn pin để phụ trợ tìm kiếm.
Thời gian tìm kiếm có hiệu quả nhất đã qua rồi, tất cả mọi người đều biết sẽ không có kỳ tích xuất hiện, nhưng không có một ai dám đi lên nói với Lục Hi.
Cứ tìm và tìm kiếm như vậy, tìm một lần lại một lần, đổi hết người này đến người khác, từ đầu đến cuối đều không thể tìm được người muốn tìm.
Cuối cùng cũng không thể không thu đội được…
Đội phòng cháy chữa cháy nhìn người đàn ông đang ngồi dưới đất, sắc mặt khó coi đi qua, dùng hết tất cả sức lực mới run rẩy nói ra một câu: “Anh Lục, công việc tìm kiếm đã kết thúc rồi, nếu, nếu không…”
“Cậu nói cái gì?” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên, không lớn nhưng lại khiến người khác hốt hoảng trong lòng.
“Công tác tìm kiếm đã kết thúc rồi, anh Lục xem xem bên chúng tôi có thể rút đội được chưa?”
“Kết thúc?” Lục Hi đứng dậy từ mặt đất, sự đau khổ tản ra xung quanh thân thể lúc này đều đã biến thành phẫn nộ và không muốn tin, người trước mắt đều đã biến thành người xấu muốn anh thừa nhận Thẩm Dĩnh đã chết rồi. Anh tức đến sắp đánh mất hết lý trí: “Chưa tìm được người, tại sao lại phải thu đội? Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cái gì cũng không có mà Sao cậu lại dám nói ra câu nói này!”
Trên mặt của đội phòng cháy chữa cháy vẫn còn lại khói bụi, là vừa rồi lúc dập lửa đã dính phải, cổ áo bộ đồng phục của anh ta bị nắm lấy, trong nháy mắt hô hấp không thông, gấp rút ho khan hai tiếng: “Khụ khụ… Anh Lục, anh đừng kích động.”
Làm sao anh có thể không kích động được, người phụ nữ nắm trong tay cả tâm hồn và cảm xúc của anh cũng không thấy đâu nữa, lúc anh quay người đã hoàn toàn biến mất không thấy, anh phải nên tỉnh táo sao!
“Tìm…” Lục Hi hung hăng phun ra một chữ, đôi mắt trợn trắng: “Chỉ cần tìm không được, chắc chắn cô ấy vẫn còn sống.”
“Thế nhưng…”
“Cậu ngậm miệng lại, tôi kêu cậu tìm thì cậu tìm cho tôi.” Lục Hi chưa từng có một giây nào mất khống chế giống như bây giờ, đã sống ba mươi năm, anh chưa từng cảm thấy có cảm giác tuyệt vọng như vậy.
Chính là loại cảm giác mà mình liều mạng muốn giữ lấy một thứ gì đó, mà anh lại bất lực.
Không ai có thể hiểu được loại đau đớn toàn thân đang cuồn cuộn trong bắp thịt, Thẩm Dĩnh là tất cả của anh, những hồi ức tốt đẹp của anh đều có liên quan đến cô gái này, không có cô ấy thì cả thế giới của anh đều vỡ vụn, sẽ không thể hoàn chỉnh được nữa.