Mục lục
100 Cách Cưng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 100: DƯ LUẬN ĐÁNH NGƯỢC LẠI

Ngước mắt nhìn lên, hai bóng hình cao ráo từ một chỗ khác của hành lang đi đến, người đi đầu chính là Lục Hi, cả người mặc âu phục màu xanh đậm, trong hơi thở nghiêm túc mang theo sự kiêu ngạo, cà vạt là do cô tặng, móc cài áo cũng vậy, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ mặc khoác lên âu phục vừa vặn, loại khí thế tự nhiên mà có kia khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Trịnh Tinh Cung đi theo sau Lục Hi, trong tay cầm hai cặp tài liệu, cả người mặc âu phục màu đen, không cài cúc, lộ ra áo sơ mi màu trắng ở bên trong, cà vạt cùng màu, lúc trước không nhìn kỹ cũng không thấy gì, bây giờ nghiêm túc quan sát một lượt mới phát hiện, thì ra Trịnh Tinh Cung cũng là một nhân tài xuất sắc.

Khuôn mặt anh ta nhỏ hơn Lục Hi, đầu cũng nhỏ, đôi mắt vừa dài vừa mảnh, đôi môi lúc nào cũng hơi nhếch lên mỉm cười, bề ngoài dịu dàng cùng với đáy mắt cơ trí sắc bén lại đặc biệt hài hòa với nhau.

Lục Hi đi đến trước mặt cô, thấy cô bày ra vẻ mặt si mê nhìn thư ký của mình như vậy, vẻ mặt có chút bất mãn: “Nhìn đâu vậy?”

Trần Thúy Nhiên sớm đã ngoan ngoãn cúi đầu chào “Tổng giám đốc Lục’, lúc này Thẩm Dĩnh mới hoàn hồn, cũng chào theo: “Tổng giám đốc Lục.”

Lục Hi đáp lại một tiếng, đứng tại chỗ không đi, lần đầu tiên tiếp xúc với tổng giám đốc ở khoảng cách gần đến vậy, trong lòng Trần Thúy Nhiên vẫn rất sợ, cũng rất hiểu ý mà nói một tiếng: “Tôi quay về phòng làm việc trước.”

Thẩm Dĩnh ngại ngùng, giữ chặt lấy cô ta: “Cùng đi đi.”

“Hả? Không cần, không cần…” Ánh mắt Trần Thúy Nhiên đảo quanh mấy người, có chút hốt hoảng: “Chẳng phải cậu có lời muốn nói với tổng giám đốc Lục sao, tôi cũng không quấy rầy nữa…”

“Quấy rầy cái gì chứ, không sao.” Thẩm Dĩnh cũng không cho cô ta đi, bây giờ cô ta đi rồi, liền lộ rõ cô muốn làm gì đó với Lệ Hàm.

Trịnh Tinh Cung vốn không chú ý đến Trần Thúy Nhiên, bị quấy rầy như vậy mới nhìn thẻ công tác trước ngực cô ta, ây dà, đều là họ Trương, là người một nhà.

Thẩm Dĩnh nháy mắt mấy cái với Lục Hi: “Anh còn có việc à, hay là chúng ta quay về văn phòng.”

Trịnh Tinh Cung thấy Lục Hi không có ý định lên tiếng, tiếp tục bày ra dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng, nhắc nhở một câu: “Tổng giám đốc Lục xuống đi họp, không yên tâm về cô, thuận tiện đến xem một chút.”

Thẩm Dĩnh gật đầu, đúng thật là ‘thuận tiện’ đúng lúc mà.

Lúc này, cuối cùng Lục Hi cũng mở miệng: “Buổi tối tan làm chờ tôi cùng trở về.”

“Không phải anh phải họp sao?”

“Chờ tôi họp xong.” Lục Hi nhìn hồi lâu, nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa, đưa tay vén tóc loạn trước mặt cô ra sau tai: “Phòng làm việc của tôi có phòng nghỉ.”

Lời vừa nói xong, đừng nói là Thẩm Dĩnh, đến khuôn mặt của Trần Thúy Nhiên đang đứng đó cũng đỏ rần, cũng không phải có ý gì, thật sự là rất có không gian để mơ mộng…

“Khụ, cô mau đi đi.” Sắc mặt Thẩm Dĩnh mất tự nhiên kéo lấy cánh tay Trần Thúy Nhiên: “Đi đi.”

Trần Thúy Nhiên ước gì lập tức biến mất, cúi đầu bước nhanh rời đi.

Thẩm Dĩnh đợi cô ta xoay người mới trừng mắt liếc Lục Hi một cái, dùng khẩu hình nói ‘không, cần, mặt, mũi, à ~’.

Người đàn ông tỏ vẻ không quan tâm nhếch mày, cánh tay nhanh chóng vòng qua gáy cô, cúi người tiến lên phía trước cắn vào môi cô một cái: “Đi thôi.”

Thẩm Dĩnh: @# $%&*

Thật xấu hổ.

Khi Đoàn Trí Thiên ở công ty bắt chéo vô cùng đắc ý nhìn trộm chờ Thẩm Dĩnh nhận thua, lại không ngờ chờ được tin giật gân Lục Hi thừa nhận Thẩm Dĩnh này.

Gara dưới tầng hầm, hai người bị những chiếc xe vây quanh, người đàn ông ôm trọn người phụ nữ vào trong ngực mình, kín kẽ, chính là tư thế bảo vệ, chỉ đứng ở nơi đó cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng người trong ngực người đàn ông, không phải người phụ nữ nào khác, mà chính là vợ cũ Thẩm Dĩnh của anh ta.

Đột nhiên cửa phòng làm việc bị người bên ngoài đẩy ra, Thiệu Mộc Giai xông vào, cũng không thèm gõ cửa: “Thiên, anh nhìn thấy tin tức chưa, Thẩm Dĩnh cô ta…”

Nói được một nửa Thiệu Mộc Giai liền thu lại giọng nói, vì cô ta nhìn thấy sắc mặt vô cùng giận dữ của Đoàn Trí Thiên thì đã sáng tỏ, anh ta đều thấy cả rồi.

Tức giận trong người Đoàn Trí Thiên lập tức bộc phát, bỗng nhiên anh ta đạp lên cửa văn phòng, sau đó lại ném mạnh điện thoại di dộng ở trong tay lên tường, ‘bịch’ một tiếng, trong nháy mắt điện thoại di động bị ném vỡ tan tành, vụn vung đầy đất.

Thiệu Mộc Giai bị anh ta đột nhiên bùng nổ dọa sợ, sợ hãi ngồi trên ghế sofa: “Thiên, đây là đang ở công ty, anh bình tĩnh một chút.”

“Anh sao có thể bình tĩnh!” Đoàn Trí Thiên rống lên một tiếng với cô ta.

Lục Hi im lặng lâu như vậy, lâu đến mức anh ta cho rằng người đàn ông kia đã muốn từ bỏ Thẩm Dĩnh mà trốn đi rồi, không ngờ anh ta lại có phản ứng thế này trước tình thế dư luận đang rất gay gắt.

Anh ta cướp lấy di động của Thiệu Mộc Giai, kéo xuống phần cuối của tin tức xem phần bình luận của cư dân mạng, rõ ràng mấy tiếng trước vẫn đang mắng Thẩm Dĩnh, bây giờ đã biến thành nửa mắng nửa bênh rồi, có không ít người đều quay ngược lại, bắt đầu mắng anh ta.

‘Cũng đã đệ đơn ly hôn lên tòa rồi, chồng cũ của cô ấy còn không biết xấu hổ động đến cô ấy như vậy, cũng thật xui xẻo…”

“Xem ra Lục Hi mới là tình yêu đích thật của Thẩm Dĩnh, rốt cuộc chồng cũ này là đang làm gì, nhìn thấy người ta tốt đẹp trong lòng tức giận sao, vì vậy đi ra tìm chút chuyện kích động?”

“Bây giờ tôi cảm thấy chồng cũ này diễn hơi nhiều rồi đấy, hai người kia dường như cũng không làm chuyện gì có lỗi, được rồi, có ai biết rốt cuộc vì sao bọn họ ly hôn không?”

Một câu lại một câu bình luận đập vào mắt, Đoàn Trí Thiên vừa tức vừa sợ, tức giận thở hổn hển mắng: “Đồ đê tiện, đều là đồ đê tiện!”

Thiệu Mộc Giai nhìn thấy vậy thì sợ hãi, sợ anh ta vừa không vui một cái bèn đập điện thoại di động của cô ta.

Đoàn Trí Thiên trước mắt như biến thành người khác, không hề giống như người đàn ông phong lưu phóng khoáng vui tính lúc trước, mà đôi mắt vì tức giận mà đỏ au lên, giống như phần tử bạo lực điên cuồng chuyện gì cũng làm được.

Thậm chí cô ta sợ rằng Đoàn Trí Thiên sẽ trút cơn giận này lên đầu cô ta.

Thiệu Mộc Giai thấy anh ta liên tục cáu giận, mãi sau khi mười mấy phút trôi qua, Đoàn Trí Thiên bình tĩnh lại một chút, cô ta mới nói: “Trước tiên anh đừng chỉ tức giận thôi vậy, chuyện đều đã xảy ra rồi, nghĩ xem phải giải quyết thế nào đi.”

“Giải quyết?!” Trong mắt Đoàn Trí Thiên chứa đầy suy nghĩ ác độc: “Đến lời thế này mà Lục Hi cũng nói ra được, anh ta không có ý định ngoảnh mặt làm thinh, nhất định anh ta sẽ ra tay với Bác Vũ.”

Dù sao cũng đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy rồi, Đoàn Trí Thiên cũng không phải hoàn toàn ngu ngốc, Lục Hi làm như vậy nói lên điều gì, trong lòng anh ta vẫn nắm được.

Chỉ là anh ta không ngờ đến, Lục Hi vậy mà có thể vì Thẩm Dĩnh mà không cần đến danh dự!

“Lục Hi làm như vậy chính là anh ta không sợ bản thân bị Thẩm Dĩnh liên lụy?” Thiệu Mộc Giai vẫn không dám tin tưởng, vậy mà Thẩm Dĩnh có thể thu phục được Lục Hi!

Đoàn Trí Thiên cười âm hiểm: “Em nhìn xem dáng vẻ bây giờ của anh ta là đang sợ chắc, bây giờ anh ta chỉ mong rằng bày mưu khiến anh không còn manh giáp thôi.”

Thiệu Mộc Giai nhíu mày, chỉ cảm thấy chuyện còn nghiêm trọng hơn so với cô ta nghĩ, Lục Hi này… Cô ta nhớ đến lần đầu tiên gặp mắt anh ở sở cảnh sát, đẹp trai phóng khoáng, cao lớn rắn chắc, quanh người đều tỏa ra khí chất khiến cho người ta không dám lại gần, anh ta rất hoàn mỹ, nhưng sự hoàn mỹ này lại cất giấu một phần sắc bén và bình tĩnh, lòng dạ rất sâu.

Nếu như anh ta thật sự muốn làm gì đó hại Đoàn Trí Thiên, trong đầu Thiệu Mộc Giai đã có thể nhìn thấy một ít kết quả rồi, nhất định Đoàn Trí Thiên không phải đối thủ của anh ta.

Người đàn ông kia, thật đáng sợ.

Nhưng một người đàn ông như vậy, lại bằng lòng trả giá tất cả vì Thẩm Dĩnh.

Bất giác hai tay Thiệu Mộc Giai nắm chặt, loại cảm giác vô cùng bất công kia lại xuất hiện một lần nữa, nếu như cô ta quen biết Lục Hi trước, anh ta chắc chắn không thích Thẩm Dĩnh.

Thẩm Dĩnh có cái gì tốt chứ?

Không có phong tình cũng không có sự quyến rũ của cô ta, đàn ông sẽ không thích một khúc gỗ, bọn họ chỉ thích loại phụ nữ tràn đầy hương vị như cô ta, chỉ là Thẩm Dĩnh may mắn quen biết anh ta mà thôi.

Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi ác độc nói: “Cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ đã li dị, cho dù Lục Hi có thể tiếp nhận, người nhà của anh ta cũng tuyệt đối không tiếp nhận cô ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK