Thẩm Dĩnh giật mình, muốn quay người lại nhưng không kịp. Người đàn ông từ phía sau đưa tay bấu víu lên bờ ngực mềm mại của cô: “A! Anh …anh không ăn cơm sao?”
“Ăn món tráng miệng ngọt trước.”
Nói xong, Lục Hi hôn lên cổ cô, đôi môi mỏng mát lạnh hôn dọc xuống, bàn tay to lớn nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô. Mặc dù trời đã tối, nhưng ánh đèn trên đỉnh đầu thật chói mắt, Thẩm Dĩnh thậm chí không dám nhìn vào nó.
Trước đó, Thẩm Dĩnh chưa hề trải qua việc làm tình, hai lần duy nhất cũng vội vội vàng vàng. Bây giờ có thời gian, Lục Hi thực hiện màn dạo đầu, anh là một cao thủ, chẳng mấy chốc làm cho người phụ nữ trước mặt anh khẽ run lên.
Niềm vui cháy bỏng từ từ cháy trong cơ thể cô khiến Thẩm Dĩnh trở tay không kịp. Cô cảm thấy hổ thẹn, vô tình buột miệng ra một lời rên rỉ nũng nịu. Cô lập tức che miệng lại để ngăn mình lại hét lên.
Nhưng Lục Hi lại không khước từ: “Hét lên đi.”
Tất cả các giác quan của Thẩm Dĩnh đều bị điều khiển, cô liền nghĩ đến một chiếc thuyền nhỏ trôi dạt trên biển và bị bão cuốn đi, không làm chủ được mình.
Lục Hi thấy cô không chịu nói, anh trở nên mạnh mẽ hơn.
Thẩm Dĩnh không chịu được, rên lên một tiếng, cơ thể mềm thành một vũng nước.
“Giọng nói của cô rất êm tai.” Lục Hi hướng dẫn từng bước, nắm chặt bàn tay đang che miệng của cô đè sang một bên.
Thẩm Dĩnh dần lạc lối trong vòng xoáy của dục vọng. Lần này, cô dường như hiểu tại sao Đoàn Trí Thiên lại đam mê chuyện này.
…
Sau khi làm xong, hầu hết thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, cơn đói của Thẩm Dĩnh cũng dần tan biến trong sự tiêu hao thể lực to lớn.
Họ đứng và làm điều đó, hai tay và hai chân cô mỏi nhừ, cử động một chút cũng cảm thấy khó khăn chứ đừng nói đến việc ăn cơm.
Lục Hi thoải mái hơn nhiều, sau khi chỉn chu lại, anh cũng không quên rửa tay hai lần, sau đó ngồi vào bàn ăn một cách tao nhã và bình luận từng cái một.
“Lần sau đừng thêm tiêu đen, tôi không thích.”
Thẩm Dĩnh từ nhà vệ sinh bước ra liền nghe thấy những lời này, cô nhẫn nại rồi nhưng vẫn không nhẫn nại được: “Anh không thích thì đừng ăn.”
Tay cầm đũa của Lục Hi bỗng dừng lại, không ngờ rằng cô sẽ cãi lại, anh ngước mắt nhìn, Thẩm Dĩnh liền sợ hãi, không dám nhìn mặt anh và nói: “Ý anh là anh không ăn… thì tôi ăn.”
Lục Hi đập tay vào ghế bên cạnh: “Cô lại đây.”
Thẩm Dĩnh vốn dĩ định đi thẳng lên tầng nghỉ ngơi, nhưng không qua chỗ anh thì không được, cô chỉ có thể kìm nén cảm giác đau rát giữa hai chân, ngồi xuống trong một tư thế khó chịu.
Nhìn vào mấy món ăn, cô không có hứng ăn cho lắm, cô ăn mấy miếng tượng trưng rồi đặt đũa xuống. Bỗng nhiên cô nhớ ra gì đó và rút điện thoại từ trong túi ra: “Tôi có một thứ muốn cho anh xem, hôm nay…”
“Ăn cơm trước đi.” Lục Hi không nhìn cô: “Lúc ăn cơm, tôi không thích nói chuyện.”
“…”
Những gì anh không thích thực sự là không ít.
Trong lòng Thẩm Dĩnh oán thầm, nhưng nét mặt vẫn ôn hòa cất điện thoại đi. Mặc dù cô không ăn gì nữa, nhưng vẫn bị Lục Hi bắt ăn cùng cho xong.
Thu dọn bát đũa xong, Thẩm Dĩnh lên tầng ba tìm anh. Sau khi được cho phép, cô đẩy cửa vào, Lục Hi đã thay thành một áo choàng ngủ xa-tanh màu xanh đậm, cổ áo hơi mở, để lộ xương quai xanh và nước da màu lúa mì rất đẹp, không biết thì vẫn nghĩ rằng anh đến mê hoặc người ta.
Gương mặt Thẩm Dĩnh hơi khó chịu, cô hạ tầm nhìn xuống, đưa điện thoại cầm trong tay cho anh: “Đây là những gì tôi quay ngày hôm nay, anh xem chút đi.”
Lục Hi nhận lấy, mở video, mặt không biểu cảm và xem toàn bộ: “Sao chép một bản gửi vào hộp thư của tôi để lưu trữ.”
Thẩm Dĩnh lấy lại điện thoại, hơi bất ngờ với sự bình tĩnh của anh: “Như vậy thôi sao?”
Người đàn ông hỏi lại: “Nếu không?”
“…”
Thấy cô không nói gì, người đàn ông lại hỏi: “Nếu như tôi là cô, tôi sẽ kiểm tra sự ghi chép thuê phòng trước khi Đoàn Trí Thiên che giấu thông tin.”
Thẩm Dĩnh bỗng nhiên tỉnh ngộ, tại sao trước đây cô chưa từng nghĩ tới!
“Ngày mai tôi sẽ đi kiểm tra.”
Nói xong, cô vội vàng muốn rời đi, nhưng bị Lục Hi gọi lại, cô nghĩ đối phương vẫn còn vấn đề gì muốn nói, không ngờ anh lại hỏi: “Tại sao đoạn cuối của video bỗng nhiên bị cắt?”
Thẩm Dĩnh lòng có chút hồi hộp, cô nheo mắt lại che đi sự hoảng loạn, giả vờ bình tĩnh nói: “Không có gì, chỉ là điện thoại rơi xuống đất thôi.”
Lục Hi hiển nhiên sẽ không bị dăm ba câu nói của cô đánh lừa, động não một chút cũng biết rằng đã xảy ra chuyện gì. Anh nhìn vào gương mặt nhỏ bé của cô một cách tỉ mỉ, có một vài vết đỏ không rõ ở khóe miệng, được cô che giấu bằng một lớp phấn.
Vẻ mặt nghiêm nghị: “Họ đã đánh cô sao?”
Thẩm Dĩnh không muốn bị phát hiện trong tình huống khó xử như vậy, cô vội vàng cúi đầu xuống, lấy tóc bên tai che lại: “Không có, ai có thể đánh tôi chứ, chỉ là không cầm chắc điện thoại thôi.”
“Thẩm Dĩnh , tôi không thích người khác nói dối tôi.” Nét mặt Lục Hi sa sầm xuống: “Tôi cho cô một cơ hội nữa, thành thật mà nói, sao?”
Ánh mắt người đàn ông đầy vẻ uy hiếp, Thẩm Dĩnh trông có vẻ sợ hãi, cô cắn môi, cuối cùng thì cô cũng không đủ can đảm để tiếp tục nói dối anh, cô bối rối cúi đầu: “Là Thiệu Mộc Giai , tình nhân của chồng tôi.”
“…” Lục Hi suy tính vài giây, thở ra một hơi nặng nề, anh nghiến răng nói: “Vài năm trước, tôi cũng nhận được vụ kiện ly hôn, tiểu tam bị vợ đầu đánh dữ dội không hiếm thấy, trái lại, lần đầu tiên thấy người vợ đầu như cô can tâm tình nguyện để tiểu tam đánh.”
Thẩm Dĩnh bị anh châm biếm, mỉa mai, cô ngẩng đầu lên và khẽ phản bác: “Tôi cũng đã đánh Đoàn Trí Thiên .”
Lục Hi cười khẩy: “Có cần tôi khen rằng cô lợi hại không? Hở?
“…không cần.”
Nhìn vào người phụ nữ nhỏ bé bị cắm sừng trước mặt, lần đầu tiên Lục Hi cảm thấy thất vọng, anh không nói gì, quay người đi ra khỏi phòng đọc sách. Trong lúc Thẩm Dĩnh đang suy nghĩ lại rằng liệu mình có chỗ nào trêu chọc anh không, anh lại quay lại, trên tay cầm hộp thuốc cấp cứu.
Anh ngồi trên ghế sofa, lấy ra một lọ cồn i-ốt: “Lại đây.”
Thẩm Dĩnh ngoan ngoãn bước tới và ngồi xuống, má bên trái bị đánh lập tức được bôi cồn i-ốt mát lạnh, sau đó là thuốc mỡ, sự mềm mại pha trộn với nhiệt độ ngón tay của người đàn ông cho cô một ảo giác nhẹ nhàng, mềm mại.
Thẩm Dĩnh không thể không nhìn trộm anh. Người đàn ông nhìn xuống vết thương của cô, anh tập trung và cẩn thận, nhìn vừa mắt hơn bộ dạng tinh trùng ùa vào não lúc thường.
Anh còn giúp tôi bôi thuốc, điều mà Đoàn Trí Thiên chưa bao giờ làm.
Trái tim Thẩm Dĩnh đập nhanh như chưa từng thấy một hồi, ngay khi chuẩn bị rời mắt thì lại bị Lục Hi nhìn thấy.
“Đã nhìn đủ chưa?”
Da mặt Thẩm Dĩnh vốn mỏng, bị anh trêu chọc, cô càng xấu hổ hơn, má cô đỏ ửng, trái tim vốn bình tĩnh của Lục Hi đập liên tục.
“Cảm ơn…” người phụ nữ nhỏ bé lúng túng nói.
Lục Hi nhướn mày và vứt thuốc mỡ trong tay ra: “Thay vì nói miệng, tôi thích cảm ơn bằng hành động thực tế hơn.”
“Thực tế gì…a!”
Chưa nói xong, những ngón tay thon dài của người đàn ông đột nhiên chạm vào miệng cô, ngón trỏ và ngón áp út tóm lấy lưỡi cô trêu chọc, thỉnh thoảng cào vào thành trong của miệng cô, cảm giác đó…Thẩm Dĩnh không thể nói, chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Cô đưa ta ra giữ lấy cổ tay của người đàn ông, muốn rút hai ngón tay của anh ta ra, nhưng bị anh siết chặt ở chân, ngay cả chỗ trống để vùng vẫy cũng không có.