CHƯƠNG 268: NHỚ LỜI HÔM NAY ANH NÓI
Lời vừa nói ra, đã làm bốn phía kinh ngạc, không chỉ là Lục Hi, tất cả quan tòa và kiểm sát viên đều kinh ngạc nhìn cô.
Không phải chưa từng thấy nhìn thấy người phản cung ở tòa, nhưng mâu thuẫn lớn như vậy với luật sư của mình ở tòa, tuyệt đối là người đầu tiên.
Chủ tòa xem tại liệu trên tay, không nhịn được cau mày: “Mời cô phát biểu lại một lần nữa dưới sự hỗ trợ của chứng cứ đã chuẩn bị.”
Thẩm Dĩnh trước giờ chưa từng dũng cảm như vậy, cô cảm thấy mình giống như một con tôm nhỏ bị ném vào biển sâu, rõ ràng biết không thay đổi được gì nhưng lại vẫn cố gắng đấu tranh với vận mệnh: “Tôi nói, tôi không giết người.”
Lời nói giống vậy lại được lặp lại, không chỉ không yếu ớt mà ngược lại còn tự tin hơn vừa rồi.
Cô không giết người, cô vô cùng rõ ràng, mình không phạm pháp.
Sắc mặt Lục Hi lập tức thay đổi rất tệ, không phải là tệ trên mặt, mà là tệ nhập sâu vào cốt tủy, trên tòa trước giờ anh luôn là người tỉ mỉ nhất, lúc này không nhịn được.
Chuyện đã phát triển theo phương hướng không thể khống chế, cảm giác mất đi khống chế đó anh rất không thích.
Lục Hi giơ tay phát biểu: “Phía tôi xin tạm nghỉ mười phút…”
“Không cần!” Thẩm Dĩnh dường như đồng thời lên tiếng cự tuyệt đề nghị của anh, lồng ngực phập phồng, nếu quan sát ở cự ly gần có thể nhìn thấy vai cô hơi run rẩy, cô hít thở sâu một hơi, để giọng nói của mình bình ổn: “Tôi biết bây giờ cực kỳ ít chứng cứ có thể chứng minh sự trong sạch của tôi, nhưng cho dù là vậy tôi cũng phải thanh minh, tôi lấy nhân cách còn có sức khỏe của mình để thanh minh, tôi không có giết người, cũng không muốn lập mưu hại ai, cái chết của Trương Lan Trình không có chút liên quan nào với tôi, từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc tôi chỉ có tâm trạng muốn cứu bà ta để tiêm mũi thuốc đó, mà người cho tôi biết về mũi thuốc là một đương sự khác, cũng chính là nguyên cáo, Giang Sở Tinh.”
Quá trình vốn tiến hành thuận lợi bị lời nói đột ngột của cô mà làm loạn tiết tấu, chủ tòa cũng không thường thấy tình huống thế này, giơ tay che mắt một chút: “Vậy có nghĩa cô phủ nhận chủ trương của luật sự Lục Hi ban nãy, đúng không?”
Nghe vậy, Thẩm Dĩnh nhìn phía Lục Hi, giữa hai người cách cự ly không xa, họ đều biết, câu này hễ nói ra thì sẽ thay đối phương hướng phán xét của vụ án.
Thẩm Dĩnh biết cô không hy vọng mình tùy hứng, nhưng…
Cô quay mặt đi, ánh mắt kiên định nhìn quan tòa: “Đúng.”
“Vậy cô có chứng cứ chứng mình lời nói của mình không?”
Lời nói rơi xuống đất vang dội, phiên tòa rơi vào trong yên tĩnh, hai tay buông thõng hai bên Thẩm Dĩnh lạnh giống như sắp không duỗi được ngón tay, cô cắn răng, cau mày thật chặt: “Không có.”
Biểu cảm quan tòa có chút thay đổi, cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, sau khi xác nhận phía bị cáo không cung cấp bất kỳ tài liệu chứng cứ gì, giọng điệu trầm xuống: “Mời cô phát biểu có lý có chứng cứ.”
Thẩm Dĩnh từ đầu tới cuối ngẩng đầu, không thấp chút nào: “Công lý ở trong lòng người, chuyện tôi không làm chính là không làm, tôi sẽ không thừa nhận cũng sẽ không nhận tội.”
“Cô còn có thêm giải thích bổ sung khác không?”
Thẩm Dĩnh lắc đầu, cuối cùng vẫn không quên lễ phép nói cảm ơn: “Không có, cảm ơn.”
Sau khi phát biều xong, mic của cô bị tắt, hai mắt Thẩm Dĩnh như có suy nghĩ nhìn chiếc bàn phía trước, thực tế tất cả các giác quan đều bị Lục Hi ành hưởng, dù cô không nhìn anh cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm của người đàn ông đó lúc này.
Nếu không phải đang ở trên tòa, anh nhất định sẽ tức giận đến mức vứt cô ra ngoài đi.
Thẩm Dĩnh tự giễu cong môi, cũng không nhìn nơi khác nữa, cho tới lúc phiên tòa kết thúc, kết quả được tuyên bố, nhưng xem toàn bộ quá trình, căn bản đã nhận định sự thật Thẩm Dĩnh có thể mưu sát, kết quả cũng sẽ không có khác biệt quá lớn.
Tranh luận của Lục Hi xem như thua rồi sao?
Thẩm Dĩnh không biết, hẳn không xem là vậy đi, dù anh chủ trương vô tội hẳn cũng đạt được kết quả mình mong muốn.
Sau khi kết thúc phiên tòa, bình thường mà nói Thẩm Dĩnh sẽ bị dẫn đi, lần này là phải bị còng, Lục Hi dùng quan hệ đến gặp cô một lần, trong một căn phòng nhỏ, vừa chật vừa hẹp.
“Tại sao làm vậy, hử?” Trên người người đàn ông tràn đầy khí lạnh và tàn nhẫn rất nặng, giữa mày tràn đầy thất vọng và nôn nóng: “Anh có nói với em chứ, không được phát ngôn tùy tiện, nhất định không thể có điểm mâu thuẫn với lời của anh, em nghe đi đâu rồi?”
“Em nghe rồi.” Thẩm Dĩnh dựa vào tường: “Nhưng em không làm được.”
“Ha.” Lục Hi khẽ cười một tiếng, cảm xúc đè nén mấy ngày liên tiếp cũng bộc phát, giống như sụp đổ: “Vậy bây giờ em hài lòng rồi?”
“Không hài lòng.” Thẩm Dĩnh một chút cũng không che giấu: “Họ chỉ sẽ phán em nặng hơn.”
Lục Hi nhìn chằm chằm người phụ nữ nhỏ trước mặt, nhìn mềm mại yếu ớt như vậy, hận không thể hơi dùng chút sức lực thì có thể bóp nát, nhưng cô lại bản lĩnh hơn bất kỳ ai, kiên cường hơn bất kỳ ai: “Vậy tại sao không sớm nghe lời anh, muốn đi tới bước này mới chịu bỏ cuộc? Em…”
“Nếu làm như anh nói, em mới thật sự bỏ cuộc.” Kết thúc phiên tòa, trong lòng Thẩm Dĩnh ngược lại bình tĩnh rất nhiều, trời biết nói những lời như vậy trước tòa cần có bao nhiêu sức lực, cô xém chút không chịu nổi.
“Lục Hi, người đều sống mà hướng tới cái chết, em trước giờ không sợ mình gặp phải chuyện gì, điều em muốn chỉ là làm người trong sạch.” Cô giơ tay chạm má anh, tin hơi đau nhói: “Em biết anh vì vụ án này đã bỏ ra rất nhiều sức lực và tâm huyết, nhưng em hy vọng anh có thể hiểu một chuyện, không phải em hủy đi tất cả, mà là Giang Sở Tinh, cô ta mới là đầu sỏ…”
“Đủ rồi!” Người đàn ông thấp giọng hét một tiếng cắt ngang lời của cô: “Rõ ràng có thể tốt hơn, tại sao lại muốn thế này? Em có biết kết quả thế này đối với em có bao nhiêu tệ hại không? Thẩm Dĩnh, đây không phải là trò chơi gia đình, mỗi bước đều cần cực kỳ thận trọng, mà không phải làm việc theo cảm tính!”
“Làm việc theo cảm tính?” Từ này rơi vào tai Thẩm Dĩnh, cô lại muốn phì cười: “Anh nói em… làm việc theo cảm tính?”
Kiên trì của cô, đè nén của cô, tất cả tất cả mọi thứ của cô trong chuyện này, anh chỉ dùng năm chữ xúc phạm như vậy bèn phủ định hết toàn bộ của cô.
Bàn tay giơ cao của Thẩm Dĩnh lại lần nữa đặt xuống, lúc này, trong lòng không còn gì muốn nói cả.
Cô cảm thấy mình bị xem thường như vậy, không quan trọng như vậy.
“Đừng nhìn anh như vậy.” Lục Hi không chịu nổi ánh mắt bi thương của cô, cực kỳ quan tâm quả thực bị hành vi trở tay không kịp của cô làm cho có chút mất đi lý trí: “Tất cả kết quả này đều là sự tùy hứng của em tạo ra.”
“Em tùy hứng…” Thẩm Dĩnh cười khanh khách, trong phòng yên tĩnh rõ ràng có chút đáng sợ, nụ cười này nhỏ rồi lớn sau đó lại biến mất bên tai, sự trào phúng trong mắt cô dần dần bị thay thế bằng quyết đoán và hận ý.
Quá mức bi thương, ngay lúc này, cô rất chân thật, hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ này.
Đáy mắt cô tràn nước mắt, thiêu đốt ánh sáng yếu ớt, bờ môi khô khốc của cô mang theo ý cười làm người ta bất an: “Lục Hi, nhớ lời hôm nay anh nói.”