Mục lục
100 Cách Cưng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 246: RỐT CUỘC AI LÀ HUNG THỦ

Khi Lục Hi chạy tới phòng cấp cứu, tất cả nhân viên y tế đều đứng trong phòng, không có ai rời đi cả.

Bệnh nhân bởi vì tình huống ‘ngoài ý muốn’ chết ở trên bàn mổ xảy ra lần đầu tiên từ khi bệnh viện La thị được thành lập đến nay, dựa theo quy định trong bệnh viện, đây được xem là sự số cấp một.

Vẻ mặt La Quyết Trình tất nhiên cũng không khá hơn chút nào, càng đáng sợ hơn là người đàn ông theo sát anh ta, một gương mặt điển trai không góc chết lại suy sụp tới mức gần như vặn vẹo, sắc mặt trầm như tấm sắt lạnh trong gió rét.

Lục Hi đi tới trước bàn mổ, tất cả thiết bị vẫn được nối với trên người Trương Lan Trình, nhưng chỉ số phía trên đã không dao động nữa, tất cả biến thành một đường thẳng.

Người… đã chết.

Bác sĩ Triệu là người phẫu thuật chính phải chịu trác nhiệm, chỉ có thể đứng ra: “Xin lỗi viện trưởng La, xin lỗi ngài Lục, tôi đã không thể bảo vệ được cho bệnh nhân.”

Anh ta hơi cúi người trước hai người rồi nói tiếp: “Nguyên nhân cái chết là… tiêm vào thuốc Barbiturat và Fenpropamide.”

La Quyết Trình biến sắc. Anh ta cũng không xa lạ gì hai loại thành phần này, nói chính xác là tất cả người học y đều sẽ không xa lạ gì. Barbiturat là một loại thuốc gây mê có thể khiến người ta mất đi ý thức trong thời gian ngắn, mà Fenpropamide vốn có khả năng cầm máu, hai loại hợp chung một chỗ có thể lập tức lấy mạng người, đồng thời sẽ không xuất hiện bất kỳ phản ứng xấu nào, nhanh thì chưa tới nửa phút cũng đủ mất đi mạng sống.

Nếu lại thêm Clorua… chính là chết không đau.

Nguyên nhân cái chết như vậy đặt ở trên người Trương Lan Trình đúng là ly kỳ lại chấn động, từ sự cố chữa bệnh biến thành mưu sát, mà mũi tiên này là do Thẩm Dĩnh tự tay tiêm vào.

Lục Hi cảm nhận được bầu không khí biến hóa khác thường thì không tiếp tục nhìn Trương Lan Trình trên bàn mổ nữa mà xoay người hỏi anh ta: “Không phải là chết bình thường à?”

La Quyết Trình gian nan gật đầu: “Ừ.”

Vẻ mặt người đàn ông không thay đổi, gần như không nhìn ra bất kỳ tâm trạng gì, tầm mắt nhìn sang nhân viên y tế bên cạnh, đôi mắt đen giống như tia laser có thể xuyên qua lòng người: “Chuyện hôm nay, không có lệnh của tôi thì đều không được phép nói ra, cả chuyện bệnh nhân chết cũng không cần lời tuyên bố ra ngoài.”

La Quyết Trình nhíu mày, muốn ngăn cản: “A Hi, điều này trái với…”

“Tôi biết.” Lục Hi cắt ngang lời anh ta, cũng không địn ở lại nã mà trái lại bước tới gần yêu cầu: “Tôi muốn lấy video giám sát của phòng bệnh đi.”

La Quyết Trình kinh ngạc mất một giây: “Xóa bỏ video giám sát gốc của bệnh viện không phải là chuyện nhỏ…”

Anh ta nói đến đây dừng lại, không nói tiếp nữa, không cần anh ta nói, người đàn ông này cũng hiểu được những đạo lý này.

Bốn mắt nhìn nhau. Qua nhiều năm như vậy, không nói giữa bọn họ đã hình thành một sự ăn ý, chỉ một ánh mắt thôi đã có thể ngầm hiểu nhau.

Lục Hi không nói gì, ánh mắt lại rất nặng nềg: “A Trình, cậu tin tôi sao?”

Anh biết lấy đi video giám sát ở phòng bệnh ICU của một bệnh viện tư nhân có nghĩa là thế nào, hơn nữa trong phòng bệnh nay còn xuất hiện ‘sự cố’ lớn như vậy, nếu không phải hoàn toàn tin tưởng, không ai dám đồng ý với yêu cầu này.

Cho dù là quan hệ của bọn họ như vậy, cũng phải nghĩ tới vấn đề khác.

Cho nên khi hỏi anh ta, trong lòng Lục Hi cũng không có đáp án, trong mắt người thường, không đưa cho anh mới là bình thường, anh ta bằng lòng mới là điên.

La Quyết Trình nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông này, trong đó có đau khổ, có vô cùng lo lắng… cũng có chấn động giống anh ta, nhưng ngoại trừ những điều này còn có một phần kiên định và đáng tin.

Lục Hi như vậy, anh ta cũng không xa lạ gì. Năm năm trước, khi người có chức vụ lớn lại nổi tiếng rơi vào trong tay anh, vẻ mặt anh cũng giống hệt vậy.

Anh không muốn làm gì, chỉ muốn tìm ra những khả năng giúp Thẩm Dĩnh.

Vì vậy, anh ta gật đầu đồng ý: “Được.”

Bác sĩ Triệu đứng bên cạnh nghe vậy thì rất chấn động kinh ngạc. Dù sao anh ta cũng xem như nửa nhân chứng ở đây: “Viện trưởng La, điều này, điều này không phù hợp với quy định của bệnh viện, hơn nữa tôi thực sự thấy người phụ nữ kia…”

“Anh thấy không nhất định là sự thật.” La Quyết Trình nghiêng người sang: “Mắt có thể cho anh sự thật, cũng có thể lừa gạt anh.”

“Nhưng…”

“Chuyện này còn chưa có kết luận, các người đều không được phép tiết lộ với bất kỳ ai ngoài phòng này, một khi xảy ra bất ngờ gì, các ngươi không thể gánh vác được đâu.” La Quyết Trình nghiêm khắc lại thận trọng giống như trong những cuộc họp trước kia, nhưng chỉ có bản thân anh ta biết lòng bàn tay mình đổ bao nhiêu mồ hôi lạnh: “Đây không phải là uy hiếp, mà là muốn tốt cho các người thôi. Cuối cùng nhất định sẽ có một kết quả.”

Anh ta đã nói đến nước này, làm nhân viên còn có thể nói gì?

Cho dù trong lòng bác sĩ Triệu nói thầm, nhưng vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của La Quyết Trình, cuối cùng vẫn nhượng bộ.

Nhưng có một số việc có thể giấu, có một số việc lại không giấu được.

Bên này Lục Hi mới lấy được video gốc, trong lúc đó Giang Sở Tinh đã báo cảnh sát.

Chuyện rất ầm ĩ, ngoại trừ Trương Lan Trình chết, còn bởi vì xảy ra ở bệnh viện La thị, phải biết trong nước có bao nhiêu bệnh viện công và bệnh viện tư đều hi vọng La thị ngã xuống, sau đó để bọn họ thu lợi. Bao nhiêu ánh mắt đều theo dõi, chính là muốn tìm được chút ‘cơ hội ngoài ý muốn’ này.

Bây giờ cơ hội tới, không ai sẽ ngồi không mặc kệ.

Trong cùng ngày, bệnh viện đã bị vây quanh tới mức nước cũng không lọt được, rất nhiều người của truyền thông lớn ngồi xổm canh giữ ở bên ngoài bệnh viện.

Từ sau khi xảy ra chuyện, Giang Sở Tinh vẫn chờ ở trong phòng bệnh. Khi Lục Hi đẩy cửa đi vào trong, cô ta đang ngồi đờ người bên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nghe được tiếng động, mãi một lúc lâu cô ta mới quay đầu: “A Hi, anh tới…”

“Là em báo cảnh sát à?” Vẻ mặt Lục Hi cũng không dễ nhìn, chỉ mới nửa ngày mà người đàn ông này dường như đã già đi vài tuổi.

Giang Sở Tinh thoái mái thừa nhận: “Là em.”

Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt trước mắt, trong lòng dâng trào cảm giác căm hận: “Vì sao em lại làm thế?”

“Vì sao à?” Giang Sở Tinh không đợi anh hỏi đã suy sụp trước: “Thẩm Dĩnh cô ta hại chết bà ngoại em, em báo cảnh sát bắt cô ta, chẳng lẽ không đúng sao? Anh nói cho em biết đi, em nên làm thế nào, hả?”

“Chuyện này đang được xử lý, em làm như thế không giúp đỡ được gì cả.”

“Anh sẽ xử lý sao? Anh yêu Thẩm Dĩnh như vậy, muốn bảo vệ cô ta như vậy, anh chỉ biết giải thích thay cô ta, chỉ biết che giấu chuyện bà ngoại em chết! Anh căn bản sẽ không suy nghĩ cho em, căn bản không biết làm gì cả!” Giang Sở Tinh hét lớn như trút giận, lần này thật ra không phải là hoàn toàn giả vờ. Dù sao chuyện này là do cô ta gây ra, Trương Lan Trình qua đời cũng không phải toàn bộ không ảnh hưởng tới cô ta.

Lục Hi nghe cô ta giận dữ gầm hét lại cười, cười tới mức trong lòng Giang Sở Tinh thấy sợ hãi.

Hàng mi của cô ta run rẩy, tinh thần bất an nhìn anh: “Anh… anh cười cái gì?”

Lục Hi chỉ cười, anh bước từng bước tới gần, gần đến mức cơ thể hai bên chỉ cách nhau có một nắm tay, nụ cười trên mặt người đàn ông chợt biến mất. Anh giơ tay ra nắm lấy cằm cô ta lên: “Em mới vừa nói gì, lặp lại lần nữa.”

Cằm Giang Sở Tinh bị anh nắm chặt tới mức sắp trật khớp, đau căn bản không nói rõ được, chỉ có thể khó nhọc nói ra mấy từ: “… Là… là Thẩm Dĩnh hại… hại chết bà ngoại.”

“Ồ.” Lục Hi cười lạnh rồi đột nhiên hất người cô ta ra, thấy cô ta lảo đảo, trong mắt anh hiện ra vẻ lạnh lùng: “Buổi sáng, tin tức này đã bị phong tỏa, em gọi điện thoại đến Cục công an báo án. Rất tốt, em nói cho anh biết, làm sao em biết được Trương Lan Trình đã chết?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK