“Ha. . . ” Thẩm Dĩnh cười lạnh: “Đừng giả mù sa mưa, gọi điện thoại cho tôi lại muốn làm gì?”
Đoàn Trí Thiên hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Bây giờ cô đang ở đâu?”
“Anh lại để mẹ anh làm phiền ba mẹ tôi có đúng không?”
Đoàn Trí Thiên ngơ ngác: “Cái gì?”
Thẩm Dĩnh đã không còn chút tin tưởng gì với anh ta rồi: “Đoàn Trí Thiên , từ lúc đi học tôi đã thầm mến anh rồi, theo đuổi anh hai năm, kết hôn một năm, cho dù anh không yêu tôi, đó là chuyện của hai người chúng ta, vì sao phải liên lụy đến người nhà của tôi? Anh cứ muốn dùng loại thủ đoạn đê tiện này, khiến tôi hối hận vì từng yêu anh sao?”
Đủ loại cảm xúc năm đó, bây giờ chỉ còn lại hối hận, từng có tình cảm chân thành biến thành kẻ thù, cực kỳ hoang đường.
Đoàn Trí Thiên cho rằng dù Thẩm Dĩnh nói cái gì, anh ta cũng sẽ không quan tâm, nhưng khi anh ta nghe thấy năm chữ ‘hối hận vì yêu anh’ này, trong lòng vẫn khẽ siết lại.
Cô hối hận?
Ở trong lòng anh ta, Thẩm Dĩnh là người yêu anh ta nhất, cho dù anh ta làm cái gì, cô đều sẽ ủng hộ anh ta, ngoan ngoãn nghe theo, tha thứ cho anh ta!
Anh ta có một loại ham muốn khống chế đã tính trước mọi việc với Thẩm Dĩnh , nhưng bây giờ người phụ nữ vốn nên ở trong phạm vi khống chế này, lại nói hối hận?
Anh ta không cho phép!
Đoàn Trí Thiên tức giận nói: “Thẩm Dĩnh , tôi mặc kệ cô có hối hận hay không, gả cho tôi rồi, cô đừng nghĩ sẽ rời đi!”
“Vậy Thiệu Mộc Giai thì sao? Anh muốn một chồng nhiều vợ cũng phải phân biệt thời đại, cẩn thận đến lúc đó tôi tố cáo anh tội trùng hôn, trực tiếp cho anh vào tù ngồi.”
“Cô. . . . . .” Đoàn Trí Thiên còn muốn nói gì nữa, điện thoại đã bị cúp rồi, anh ta bực bội đứng dậy đá lên chân sô pha: “Mẹ nó!”
Nghĩ đến lời nói của Thẩm Dĩnh khi nãy, Đoàn Trí Thiên trực tiếp gọi điện thoại cho La Linh Phân : “Mẹ, có phải mẹ lại đi tìm ba mẹ của Thẩm Dĩnh không?”
La Linh Phân thừa nhận rất nhanh: “Đúng vậy, cái chuyện nó mãi không trở về nhà, tuy Mộng Dao cùng với con, nhưng dù sao nó vẫn là dâu của chúng ta, nếu chuyện này truyền ra ngoài. . . . . .”
“Mẹ!” Đoàn Trí Thiên cắt ngang lời bà ta: “Không phải con đã nói không cần mẹ quan tâm rồi sao!”
Trong ấn tượng, trước giờ con trai đều chưa từng vì chuyện của con dâu mà ầm ĩ với mình, cho nên La Linh Phân cũng bị anh ta làm sững sờ: “Không phải mẹ vì tốt cho con sao!”
“Vì tốt cho con? Mẹ làm như vậy Thẩm Dĩnh càng muốn ly hôn hơn, đến lúc đó thật sự ly hôn rồi, mẹ thấy có tốt hay không!” Nói xong, Đoàn Trí Thiên bèn trực tiếp cúp máy, ném điện thoại lên trên bàn trà.
Ly hôn.
Chuyện vốn cảm thấy rất xa xôi dần dần trở thành sự thật, người vốn cảm thấy chắc chắn sẽ không rời đi đang chậm rãi xa dần, loại cảm giác này khiến Đoàn Trí Thiên có chút không thoải mái, giống như trong phút chốc mọi chuyện đều thoát khỏi sự khống chế.
“Trí Thiên, anh đứng ở đây làm gì thế?” Thiệu Mộc Giai đúng lúc đi vào từ bên ngoài, từ sau khi Thẩm Dĩnh rời đi, cô ta đã luôn dính bên người Đoàn Trí Thiên , dáng vẻ của chính cung hoàng hậu.
Đoàn Trí Thiên đang bực dọc không có chỗ trút ra, nhìn thấy cô ta lập tức túm lấy đè trên sô pha, lúc làm thế không khống chế sức lực, đè đến cánh tay của Thiệu Mộc Giai bị đau.
Người đàn ông chẳng nói câu nào, không có bất cứ màn dạo đầu nào, thậm chí ngay cả một nụ hôn cũng không có, trực tiếp đi vào trong cơ thể của cô ta, đụng chạm vô cùng hung ác.
Thiệu Mộc Giai biết tâm trạng của anh ta không tốt, không dám nhiều lời, chỉ có thể cố hết sức phối hợp với anh ta.
. . . . . .
Sau khi Thẩm Dĩnh thu xếp lại tâm trạng xong mới rời khỏi tiểu khu, chiếc xe đưa cô đến vẫn còn đợi ở ven đường.
Cô đỏ mắt bước lên xe, tài xế nhìn thấy cũng không nói gì cả, chỉ yên lặng đặt khăn giấy lên trên buồng lái.
Thẩm Dĩnh nhìn thấy suýt chút nữa lại rơi nước mắt, mắt thấy thời gian vẫn còn sớm, đúng lúc Phùng Tuyết Du cũng muốn ra ngoài ngồi một lát, hai người hẹn cùng nhau ăn cơm trưa, chỗ hẹn là ở một tiệm lẩu.
Thẩm Dĩnh đến nơi xong trực tiếp bảo tài xế rời đi, cô một mình đi vào trong, không đặt phòng bao, ở vị trí xa xa trong đại sảnh đã nhìn thấy Phùng Tuyết Du mặc váy đỏ dệt kim, lung linh, chói mắt.
“Hôm nay cậu không đi làm à?” Thẩm Dĩnh đi tới.
Phùng Tuyết Du đã gọi một bàn đồ ăn, mỉm cười với cô: “Tâm trạng không tốt, không đi.”
“Trốn việc cũng không giống phong cách của cậu lắm.” Thẩm Dĩnh nhớ rõ tuy con người của Phùng Tuyết Du này tùy tùy tiện tiện, lúc nên nghiêm túc vẫn rất nghiêm túc, cô ấy cũng là người học pháp luật, làm việc rất theo quy tắc quy định.
“Dựa vào cái ngành nát, công việc nát kia của tớ, dù tớ có trốn việc một tháng cũng chưa chắc có người biết tớ không ở đó.” Phùng Tuyết Du không nhịn được liếc mắt xem thường: “Hôm nay tớ đến đây là để phàn nàn với cậu đấy!”
Lúc này Thẩm Dĩnh mới biết được, thì ra Phùng Tuyết Du luôn không hề vui vẻ như mình nói, tuy làm việc ở công ty của nhà mình, công việc cũng có liên quan đến pháp luật, nhưng mà hoàn toàn không có thứ gì mang tính thực chất, bây giờ ba của cô ấy giao một vài chuyện còn sót lại cho người khác xử lý, Phùng Tuyết Du trực tiếp bị ‘bỏ không’ rồi.
Theo lời của cô ấy chính là mỗi ngày ăn rồi chờ chết, không có chút ý nghĩa.
“Bây giờ ngay cả pháp luật cơ bản tớ cũng sắp quên mất rồi.” Phùng Tuyết Du cười tự giễu.
“Vậy cậu có tính toàn gì không, tiếp tục làm hay là đổi nơi công tác?”
“Đương nhiên là không làm nữa, cái công việc nát này sắp biến bà đây thành con ngốc rồi, mỗi ngày ngồi ở đó giống như thần tiên vậy, không biết còn cho rằng tớ sắp hồn về cõi phật rồi ấy.” Càng nghĩ cô ấy càng cảm thấy một bụng lửa giận: “Gần đây tớ sẽ từ chức, sau đó đợi việc một khoảng thời gian trước, nghĩ kỹ kế hoạch sau này rồi lại nói.”
“Được, dù sao cậu cũng không có áp lực gì, tự mình suy nghĩ cho kỹ.”
Phùng Tuyết Du nhíu mày liếc mắt nhìn cô một cái: “Sao tớ cảm thấy hôm nay cậu là lạ ấy!”
Đôi đũa đang gắp rau của Thẩm Dĩnh khẽ khựng lại, bật cười lắc đầu: “Cậu thật sự là con giun trong bụng tớ, chuyện gì cũng không giấu được cậu.”
“Vậy tớ cũng phải là giun đũa xinh đẹp nhất.” Phùng Tuyết Du nở nụ cười có lệ, cũng thu lại rất nhanh: “Sao vậy, Đoàn Trí Thiên và Thiệu Mộc Giai tác yêu tác quái, hay là vị Tổng Giám đốc Lục kia nhà cậu chọc giận cậu?”
“Tớ nói chuyện ly hôn cho mẹ tớ biết.”
Lần này Phùng Tuyết Du thật sự hoảng sợ, một lúc lâu sau dựng thẳng ngón tay cái lên: “. . . . . . Thật can đảm đó chị em à.”
Thẩm Dĩnh cười chua xót, không phải cô bị ép sao.
“Nhưng mà như vậy cũng tốt, so với mỗi ngày lo lắng bị nhà họ Đoàn làm mấy chuyện không biết xấu hổ kia, còn không bằng nói thẳng, sớm muộn gì chú và dì cũng phải biết mà.” Phùng Tuyết Du thấy cảm xúc của cô không được tốt, lắc lắc bia trong tay: “Đến đây, hôm nay hai người chúng ta uống thoải mái đi, không say không về!”
. . . . . .
Sau khi đi ra từ tiệm lẩu đã là hai giờ chiều rồi, hai người đều có rượu trong người, đỡ lấy nhau đi đường, lảo đảo lắc lư.
Vốn Thẩm Dĩnh không muốn uống nhiều, nhưng không chống lại được sự khuyên bảo của Phùng Tuyết Du , hơn nữa tâm trạng của cô thật sự không tốt, một đến hai đi thật sự uống choáng váng rồi.
Phùng Tuyết Du như vậy rõ ràng không thể lái xe, Thẩm Dĩnh cũng không biết nên đi đâu, trùng hợp bên cạnh tiệm lẩu có một quán karaoke dây chuyền bản địa, sau khi Phó Thanh Đồng nhìn thấy không biết cái dây thần kinh nào không đúng, trực tiếp xông vào trong, Thẩm Dĩnh muốn ngăn lại cũng không kịp nữa.
Vì thế, chiến trường từ tiệm lẩu trở thành quán karaoke, Phùng Tuyết Du trực tiếp bao cả đêm, còn mua trọn hai thùng bia mang vào phòng.
Thẩm Dĩnh lại uống thêm hai ba chai bia, lý trí hoàn toàn bay ra ngoài chín tầng mây, cồn chi phối thân thể, hai người cùng cảnh ngộ chỉ còn thiếu ôm nhau khóc lóc.
Mãi đến tám giờ tối, Lục Hi không ngừng gọi điện thoại đến, trong phòng bao ầm ĩ hoàn toàn không nghe thấy, đợi đến khi Thẩm Dĩnh nhìn thấy, đã có mười lăm cuộc gọi nhỡ rồi.
Không đợi gọi lại, điện thoại lại bắt đầu rung lên, ngón tay Thư Điếm ấn nghe máy, trước khi nói chuyện còn nấc một cái: “A lô ~ ~?”
Lục Hi nghe thấy giọng nói mềm mại của cô lập tức nhíu mày: “Em uống rượu à?”
Thẩm Dĩnh nghe thấy giọng điệu âm u này, cả người tỉnh táo hơn một chút, cũng không quan tâm anh hoàn toàn không nhìn thấy, vươn ngón út khoa tay múa chân một lát: “Có uống một chút xíu.”
“Ha. . .” Lục Hi cười lạnh một tiếng: “Nghe qua cũng không phải chỉ một chút.”
Anh lại nói: “Cho tôi địa chỉ, đi đón em.”