Sáng hôm sau, Thẩm Dĩnh bị lỡ chuyến tàu điện ngầm buổi sáng trên đường đến công ty, cô không chen lấn lên tàu vì chỉ còn một phút nữa là trễ giờ làm.
Dọc theo đường đi cô đều đang nghĩ về chuyện tài liệu, mô phỏng cảnh tượng Lưu Vi vỗ đầu và la mắng vô số lần trong đầu, xây dựng tâm lý vô số lần. Nhưng điều cô không ngờ đó là, chẳng những cô không bị mắng mà còn an toàn vượt qua cửa ải này.
Thẩm Dĩnh cứ tưởng mình gặp may mắn, nhưng ngay sau đó cô đã biết được mọi thứ không đơn giản như cô nghĩ.
Trong phòng trà của công ty, Thẩm Dĩnh đang rót cà phê thì chợt nghe thấy giọng nói cố gắng đè thấp của đồng nghiệp cùng tổ bên cạnh.
“Cô có biết cái cô Thẩm Dĩnh mới đến tổ của chúng ta không?”
“Biết chứ, nghe nói là sinh viên tài năng đấy.”
“Hôm nay…” Một người trong đó vừa nói tới đây thì hạ thấp giọng hơn: “Trưởng phòng Lưu còn cố tình nhắc chúng ta lúc họp, nói là hậu trường gì đó, cô nói xem có phải là cô ta hay không?”
“Chắc là vậy, Lưu Vi đã nói rõ thế rồi.”
“Nhưng tôi thấy Thẩm Dĩnh thực sự rất xinh đẹp, giống như người nổi tiếng ấy, trông mỏng manh đúng kiểu đàn ông thích, chắc là có quan hệ với vị lãnh đạo nào đó trong công ty, chúng ta đừng chọc vào.”
“Đừng nói vậy, nhưng gặp phải loại đồng nghiệp này cũng thật xui xẻo. Chắc sau này không có phần của chúng ta đâu, cứ để cô ta giữ một mình đi.”
“Đúng đó…”
Hai người lấy nước xong thì rời đi, âm thanh cũng ngày càng xa dần. Thẩm Dĩnh vô thức siết chặt bàn tay đang cầm ly cà phê và ngây người suy tư, đến khi cà phê tràn ra thì cô mới phát hiện mu bàn tay đã bị bỏng.
Cô vội vàng đóng lại, theo mu bàn tay bị bỏng, suy nghĩ cũng rất loạn.
Hóa ra hôm nay Lưu Vi bảo một số đồng nghiệp cùng tổ ở lại là để nói chuyện này à?
Thẩm Dĩnh cau mày. Thảo nào Lưu Vi không nhắc câu nào đến những tài liệu kia, bây giờ nghĩ lại thì thấy ánh mắt của cô ta nhìn mình đúng là rất sâu xa.
Chẳng lẽ là Lục Hi dặn dò cho Lưu Vi?
Nghĩ vậy, Thẩm Dĩnh càng thêm bối rối. Cô không muốn có đãi ngộ đặc biệt, cũng không muốn để đồng nghiệp biết quan hệ giữa cô và Lục Hi , trừ phi là cô không nói, như thế đối với Lục Hi cũng không phải là chuyện tốt.
Thẩm Dĩnh đi tới đầu thang lầu và gọi điện cho Lục Hi , người nghe máy là Trịnh Tinh Cung : “Xin lỗi cô Thẩm, Tổng Giám đốc Lục đang họp, cô có chuyện gì thì tôi có thể chuyển lời giúp cô.”
“Không sao đâu, phiền cô nói cho anh ấy một tiếng sau khi anh ấy tan họp là tôi tìm anh ấy.”
Sau khi cúp máy, Thẩm Dĩnh cầm ly nước trở lại văn phòng. Không biết có phải do cô biết suy đoán của mọi người, mà cô luôn cảm thấy ánh mắt của mọi người không quá thiện chí.
Sự thật chứng minh Thẩm Dĩnh nghĩ không sai, hôm qua đồng nghiệp còn sẵn sàng giúp đỡ cô, hôm nay đã tỏ vẻ mình bó tay với vấn đề của cô, thậm chí còn có người không để ý tới cô, Thẩm Dĩnh biết mình đã bị ‘cô lập’.
“Thẩm Dĩnh , phần đầu của bảng này bị sai rồi.” Trần Thúy Nhiên ở bàn bên cạnh chỉ vào máy tính của cô.
Thẩm Dĩnh nói cảm ơn: “Cảm ơn nha, tôi không biết chỗ này gõ thế nào.”
Trần Thúy Nhiên xua xua tay, không để ý lắm: “Không có gì, lát nữa tôi gửi một bản mẫu cho cô xem, cô dựa theo mà làm.”
Thẩm Dĩnh bận rộn đến bữa trưa cũng suýt quên mình tìm Lục Hi mới ấn nghe: “Em tìm anh hả?”
Thẩm Dĩnh đi tới một nơi ít người rồi trả lời: “Ừm, muốn hỏi anh chút chuyện.”
“Nói đi.”
“Không được, em phải đi ăn trưa với đồng nghiệp, đợi ăn xong rồi nói.” Thẩm Dĩnh hạ giọng nói: “Gặp dưới bãi đỗ xe.”
Lục Hi ở bên kia còn chưa đồng ý, cô gái nhỏ đã vội vàng cúp máy.
Đây là lần đầu Tổng Giám đốc Lục bị người khác ngắt máy, mặt anh đen hoàn toàn, Trịnh Tinh Cung run rẩy lên tiếng nhắc nhở: “Tổng Giám đốc Lục , bữa trưa đặt phần hai người hay… Phần một người ạ?”
Tầm mắt đông chết người của Lục Hi lướt qua: “Tôi đặt phần hai người hồi nào?”
Khóe miệng của Trịnh Tinh Cung co giật: “Mới nãy rõ ràng là anh…”
“Cái gì?” Người đàn ông nói một câu mà ép người ta thở không nổi.
“Không có gì, tôi nghe nhầm, nghe nhầm…”
“Cút ra ngoài.”
“Vâng!”
Ở phía bên kia, Thẩm Dĩnh đang ăn trưa cùng Trần Thúy Nhiên ở căng tin của công ty. Căng tin của Hình Yên có điều kiện rất tốt, có thể sánh ngang với sảnh tiệc buffet của khách sạn cao cấp, món ăn cũng ngon số một, thức ăn Trung Quốc hay phương Tây đều có, ngay cả thức ăn Liên Xuyên cũng có.
Trần Thúy Nhiên giới thiệu mấy món cho cô, Thẩm Dĩnh đều cảm thấy rất ngon, tâm trạng cô cũng trở nên thoải mái dưới sự an ủi của thức ăn ngon.
“Thẩm Dĩnh , trong văn phòng có người nói cô, cô có biết không?” Trần Thúy Nhiên thẳng tính, nói chuyện cũng không câu nệ.
Thẩm Dĩnh ngây người, sau đó gật đầu: “Biết.”
“Haiz, cô chọc phải Lưu Vi rồi đúng không? Đây rõ ràng là cô ta đang chơi cô không phải sao?”
Ngay cả Trần Thúy Nhiên còn cảm giác được thì sao Thẩm Dĩnh có thể không nhận ra chứ.
“Bó tay, ai bảo người ta là lãnh đạo.” Vả lại trong chuyện này, cô cũng không trong sạch. Mặc dù Lục Hi vẫn giữ thái độ bình thường trong công việc chung, nhưng giữa họ vẫn có quan hệ.
“Cô đừng quan tâm, ngành của chúng ta lớn như vậy, không chỉ có tổ của chúng ta, sau này cô còn phải tiếp xúc với các lãnh đạo khác. Cô chỉ cần tránh xa Lưu Vi một chút là được, cô ta không đơn giản đâu.” Trần Thúy Nhiên nói đây là đủ.
Thẩm Dĩnh mỉm cười thật lòng: “Ừm, cảm ơn cô nha Thúy Nhiên .”
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Dĩnh lấy lý do đi mua đồ và xuống lầu một mình. Thang máy đi thẳng xuống tầng hai dưới tầng hầm, Thẩm Dĩnh tìm thấy chiếc Bentley Tim Yue và leo lên xe.
Người đàn ông đàn ngồi đợi trên ghế xe sau, vừa thấy cô lên xe thì lập tức bật khóa trung tâm.
‘Tắc’ một tiếng, trái tim của Thẩm Dĩnh cũng hồi hộp theo.
Sau một lúc im lặng, Lục Hi nhìn về phía cô: “Không phải có chuyện muốn hỏi à.”
Lúc này Thẩm Dĩnh mới nhớ lại và giấu đi cảm xúc: “Anh đã đi gặp Trưởng phòng của tụi em vì chuyện tài liệu ngày hôm qua phải không?”
Lục Hi không thay đổi sắc mặt: “Không có.”
Chức Trưởng phòng này vẫn chưa đến lượt được anh ghi nhớ.
Thẩm Dĩnh vừa định thở phào thì đã nghe anh nói tiếp: “Trịnh Tinh Cung thông báo.”
“…”
Cũng như nhau mà?
Trên mặt Thẩm Dĩnh đầy lo lắng: “Sao anh lại bảo thư ký Trịnh đi chứ, như vậy không phải đang tuyên bố em có hậu trường ở công ty à…”
“Có người nói em hả?”
Thẩm Dĩnh rầu rĩ: “Không có.”
Bây giờ mọi người đều đang tránh né cô, chỉ nói xấu sau lưng cô thôi, làm gì có ai tới nói cho cô những chuyện này.
Lục Hi biết được điều khiến cô không vui, anh không thèm suy nghĩ nữa mà vươn tay kéo cô qua, môi mỏng chạm vào cổ phát ra mùi sữa của cô.
Thẩm Dĩnh không yên lòng và nghiêng đầu né tránh: “Anh đừng làm vậy, sẽ bị phát hiện…”
“Em ngoan một chút là sẽ không bị phát hiện.”
Vừa dứt lời, anh đã thò tay qua cởi áo sơ mi của cô. Thẩm Dĩnh giữ bàn tay đang làm loạn kia và thở gấp: “Lục Hi , anh có thể khiêm tốn một chút khi ở công ty hay không?”
Người đàn ông dừng tay lại, trong đôi mắt sâu thẳm phủ đầy dục vọng: “Lúc này đang là giờ nghỉ trưa.”
“Nhưng như thế thì em không thể làm việc tốt vào chiều nay!”
“Đó là vấn đề của em.”
Thẩm Dĩnh từ chối liên tục và không chịu hợp tác. Lục Hi mất hết kiên nhẫn, anh gỡ cà vạt rồi dùng nó cột hai tay cô ra sau lưng, sau đó vén váy cô lên và tiến vào.
Cô ở trên, anh ở dưới.
Thẩm Dĩnh nức nở một tiếng và cắn chặt răng, lời ra khỏi miệng đều biến thành tiếng rên rỉ quyến rũ nhỏ vụn.