Bước chân vốn định bước đi của Lục Hi ngừng lại, cuối cùng anh cũng nhìn thẳng vào Thẩm Dĩnh , khuôn mặt lớn bằng bàn tay mang theo đôi mắt trong veo. Làn da cô rất trắng, không hề có lỗ chân lông, cô không giống những cô gái khác khi ra ngoài vào ban đêm sẽ trang điểm lòe loẹt, mà thậm chí cô còn không hề trang điểm, thanh thuần như một bông hoa cúc còn non lay động trong gió chờ người tới hái.
Đặc biệt là khi cô chủ động lại gần, mùi rượu hòa lẫn với mùi hương trên người thiếu nữ ấy khiến Lục Hi bao nhiêu năm không có cảm giác với con gái, giờ phút này lại nhen nhóm một tia dục vọng.
Cô, rất hợp khẩu vị của anh.
Lục Hi nâng cằm cô lên: “Lần đầu tiên? Trước đây chưa từng làm?”
Thẩm Dĩnh học theo dáng vẻ của anh, đôi mắt to hơi nheo lại: “Không tin?”
Bộ dạng khiêu khích như vậy không thể nghi ngờ là đang đổ thêm dầu vào lửa.
Lục Hi nhìn cô gái cười gian xảo, đôi mắt theo cổ áo chữ V của cô nhìn xuống dưới, đầy đặn.
Đầu ngón tay hơi vuốt ve, đôi môi mỏng gợi cảm nhếch lên một độ cong tà mị: “Lát nữa cô có khóc, tôi cũng không để cô đi đâu.”
Thẩm Dĩnh nghiêng đầu, nhờ có rượu mà lá gan cũng to hơn, nói năng cũng rất có khí phách: “Đến lúc đấy ai khóc còn chưa biết đâu!”
Lục Hi rút cánh tay dài lại, kéo người vào lòng, ấn nút thang máy cách đó không xa. Lúc này người quản lý dẫn theo một loạt đàn ông đến, nhìn thấy Lục Hi vội vàng cung kính gọi: “Tổng Giám đốc Lục, cô gái này…”
Ánh mắt Lục Hi nhìn mấy người đàn ông đó, đáy mắt đã mang theo sự cảnh cáo, giọng cũng hơi trầm: “Đưa đi.”
Người quản lý cũng không dám nói gì nữa chỉ đành làm theo, đến như nào thì đi như thế.
Thang máy lên đến tầng bảy hội sở, cả tầng này đều là phòng VIP của tổng thống, Lục Hi có một căn phòng riêng của mình ở đây. Anh quẹt thẻ mở cửa, đẩy người con gái đang say khướt trong lòng vào trong, ánh đèn trên hành lang chiếu vào nhưng rất nhanh đã bị cánh cửa ngăn cách.
Lục Hi đè cô lên cánh cửa, đèn cũng không bật đã đưa tay cởi quần áo trên người cô xuống.
Bao nhiêu năm rồi khó khăn lắm mới có một người phụ nữ có thể khơi mào dục vọng của anh, Lục Hi đã có phần đợi không kịp nữa, khi muốn tiến thêm bước nữa lại bị một bàn tay nhỏ bé ngăn lại.
Lục Hi ngạc nhiên một chút, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cao tới ngực mình.
Cuối cùng Thẩm Dĩnh cũng có một tia cảm giác chân thực, ý thức được chuyện gì đang xảy ra, men rượu cũng bị dọa mà mất đi một nửa, theo bản năng đẩy ra. Cô muốn báo thù Đoàn Trí Thiên nhưng không phải dùng cách này.
“Đừng… Tôi, tôi vẫn chưa chuẩn bị xong!”
Lục Hi nhìn vào đáy mắt cô thấy sự lo sợ hoảng hốt, đôi mắt đã quen với bóng tối nhìn rõ dáng vẻ như nai con vô hại của cô gái, khát vọng trong cơ thể lại đang kêu gào mãnh liệt, nhắc nhở anh sự mất khống chế của bản thân là như thế nào.
Giọng Lục Hi khàn đặc: “Không kịp nữa rồi.”
…
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Dĩnh tỉnh lại từ cơn đau nhức mỏi nhừ.
Cả người giống như bị xe lửa hạng nặng nghiền qua, mỗi khớp xương đều đau nhức khó tả. Cô thử cử động một chút, nơi nào đó trên thân thể lập tức trở nên đau rát, hình ảnh kiều diễm tối qua hiện lên trước mắt, sắc mặt Thẩm Dĩnh tái đi vài phần. Tên cầm thú đáng chết kia lại không để ý đến sự phản kháng của cô mà làm bao nhiêu lần như thế…
Trong phòng vẫn tràn ngập hương vị khó tả, cô lấy chăn bao quanh người đang định xuống giường thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông đi tới, dáng người gần một mét chín, vai rộng eo hẹp, bụng tám múi, làn da màu đồng khỏe mạnh…
Thẩm Dĩnh hét lên một tiếng, nhanh chóng di dời tầm mắt: “Anh, anh, sao anh không mặc quần áo?!”
Lục Hi nghe giọng nói lắp ba lắp bắp của cô gái rồi lại nhìn tư thế cuốn bản thân thành cái bánh chưng của cô, khóe miệng cong lên một độ cong rất đẹp: “Làm cũng làm rồi, có gì đâu phải xấu hổ.”
Sắc mặt Thẩm Dĩnh đỏ ửng: “Ban ngày ban mặt anh có thể đừng nói những lời này không!”
Sau đó cô lại lạnh giọng nói: “Tiền tôi sẽ trả cho anh, bây giờ anh có thể đi được rồi.”
Lục Hi nhíu mày, đôi chân thon dài đi về phía giường, còn chưa mở miệng đã bị Thẩm Dĩnh phát hiện, cô lật người sang bên kia, quấn chăn quanh người rồi đứng dậy trừng mắt nhìn anh: “Đừng mơ tưởng dây dưa với tôi. Nói cho anh biết, tôi đã kết hôn có chồng rồi, cầm lấy tiền rồi đi đi. Chuyện tối qua không được nói cho ai hết!”
Người đàn ông nheo mắt ung dung nói: “Kết hôn rồi mà vẫn là lần đầu, cô đùa tôi chắc?”
“Tình cảm không tốt nhưng tôi quả thật đã kết hôn.”
Lời nói này đã thành công khiến Lục Hi dừng bước.
Ánh mắt âm trầm nhìn cô, cô không biết nói dối, tối qua anh đã biết cho nên lúc này lời cô nói là thật.
Kết hôn rồi.
Lục Hi có tham lam hơn nữa cũng chắc chắn sẽ không phá hoại gia đình người khác rồi làm người thứ ba. Nói chính xác hơn là, nếu tối qua anh biết cô đã kết hôn thì anh sẽ không chạm vào cô.
Đột nhiên Lục Hi cảm thấy chán ghét, sắc mặt cực kém nhanh chóng mặc quần áo, vứt khăn tắm trong tay xuống đất, trước khi đi còn vô cùng trào phúng nhìn cô: “Hương vị của cô không tệ nhưng tiếc là trình độ lại quá kém.”
Nói xong không hề quay đầu, bước ra khỏi phòng.
Thẩm Dĩnh ngạc nhiên một hồi sau đó mới tức giận cắn răng, vành mắt chậm rãi đỏ lên. Sao cô lại đen đủi như vậy, ra ngoài tìm một cậu chủ còn bị nhục nhã, kỹ thuật kém là lỗi của cô sao, còn không phải là vì Đoàn Trí Thiên không chịu muốn cô ư, cô không có kinh nghiệm mà!
Thẩm Dĩnh vô cùng nghẹn khuất đi vào tắm rửa, sau khi sửa soạn xong, cô đến bàn thanh toán lại bị nhân viên công tác kinh ngạc nhìn chằm chằm…
“Cô Thẩm, tối qua cô không gọi phục vụ đặc biệt.”
Không gọi?
Vậy cô toàn thân đau nhức là có chuyện gì?
“Tôi có gọi. Cô kiểm tra kỹ lại xem đi, phòng 709.”
Khi nhân viên nghe thấy phòng 709, sắc mặt trở nên có chút quái dị: “Phòng 709 là phòng riêng của khách hàng VIP chỗ chúng tôi, không mở cửa cho người ngoài, có phải cô nhận lầm người rồi không?”