CHƯƠNG 232: RƯỢU VÀO LỜI RA
“Đối với em tôi không cần hỏi thăm, chỉ cần tôi vui lòng, tất cả về em đều không phải là bí mật.”
Thẩm Dĩnh bực bội cạn lời trước sự nói khoác không biết ngượng của anh ta: “Thế nên anh muốn sao?”
“Không thế nào cả.” Mã Thiên Xích dừng lại và rút tay về, tuy đã kiềm chế sức lực, nhưng trên cằm của người phụ nữ yếu ớt vẫn để một lại vết đỏ, anh ta không thể không khẽ nhíu mày, nhanh chóng buông ra: “Nếu như ngày nào đó không thể sống nổi nữa, em có thể tìm tôi, tôi sẽ giúp em.”
Thẩm Dĩnh nhíu mày, không hiểu tại sao anh ta đột nhiên nói những lời này, nhưng cũng không có ý định tiếp tục hỏi kĩ càng: “Cảm ơn, không cần anh Mã nhọc lòng.”
Mã Thiên Xích nhìn cô chằm chằm một lúc, tiện tay giơ tay lên nhét thứ gì đó vào túi cô, vì anh ta đột nhiên đến gần mà Thẩm Dĩnh sợ hãi đến mức cả người dựng tóc gáy, cũng may người này chỉ làm một động tác vậy thôi chứ không có gì khác, sau đó thì xoay người rời đi.
Sau khi thấy thân hình oai vệ ấy biến mất ở giao lộ, đầu ngón tay cô mới nhẹ run lấy đồ trong túi ra, chỉ là một tấm danh thiếp, bên trên không có bất kì chức vụ hay thông tin, chỉ có một dãy số cá nhân.
Cô chợt siết chặt, góc cạnh của tấm danh thiếp đâm vào phần thịt trong lòng bàn tay, người hơi đau. Cô không hiểu nguyên nhân mà Mã Thiên Xích làm như thế trong giờ phút quan trọng này, trong lòng lại càng bất an.
. . .
Sau khi Thẩm Tri Lịch làm xong kiểm tra khôi phục, cuối cùng cũng cùng Đào Ly Hinh và Thẩm Dĩnh tâm sự, tình hình khôi phục rất lạc quan, đã không có vấn đề gì nữa, vì thế, Thẩm Dĩnh cũng cần phải lại đối mặt với Lục Hi.
Cô còn rất nhiều đồ đạc ở nhà vẫn chưa lấy đi, lần này thời gian Thẩm Tri Lịch bị bệnh trước sau cộng lại cũng không coi là ngắn, cô vẫn luôn trốn tránh, tóm lại cũng phải có ngày đối mặt này.
Thẩm Dĩnh vốn định đi vào ban ngày, trong lòng thật sự không chắc, kéo tới kéo lui cho đến buổi tối, bằng thông tin Trần Thúy Nhiên có được từ chỗ Trịnh Tinh Cung, tối nay Lục Hi có xã giao, vẫn là một bữa tiệc rất quan trọng, đoán chừng phải đến rạng sáng mới về.
Lúc này cô mới yên tâm, cầm theo vali đến biệt thự.
Mở cửa thấy thím Lâm, mắt bà lập tức đỏ lên, mở miệng lại nói xin lỗi: “Cô Thẩm, xin lỗi, tôi…”
Thẩm Dĩnh không chờ bà nói xong đã giơ tay ngắt lời: “Thím Lâm, chuyện này không liên quan đến thím, không cần nói xin lỗi.”
Lúc này thím Lâm cũng không biết nên nói gì, trong lòng vốn vui vẻ khi cô có thể coi là trở lại, rồi lúc thấy cô cầm vali trên tay, sắc mặt thay đổi: “Cô Thẩm, đây là định…”
“Hôm nay tôi tới để thu dọn hành lí, quên nói trước với thím một tiếng rồi.” Thật ra thì có quên đâu, chung quy là sợ thím Lâm nói cho Lục Hi.
Thím Lâm đứng một bên sắc mặt xoắn xuýt, cậu chủ đã dặn rằng lúc cô Thẩm trở lại nhất định lại liên lạc với cậu, nhưng tình huống trước mắt này…
Thẩm Dĩnh thấy bà đang làm khó, nở nụ cười khuyên giải: “Thím cứ nói với anh ấy là được.”
Cô đoán chừng tối nay anh không thể phân thân để ra nên mới tới.
Thím Lâm thấy cô cầm vali lên lầu, bất đắc dĩ than thở một tiếng, cầm điện thoại cố định vô tuyến gọi cho Lục Hi.
Trên lúc, Thẩm Dĩnh đi thẳng tới cửa chính phòng ngủ, hít sâu một hơi rồi giơ tay đẩy cửa ra, trong nháy mắt đó một bầu không khí quen thuộc quét sạch cô. Coi như là, cô sinh sống ở đây cũng hơn nửa năm, khoảng thời gian đó đủ để cô quen hết tất cả ở đây.
Ánh mắt di chuyển quanh phòng ngủ, từ phòng tắm đến sofa, từ sofa đến đầu giường, rồi đến sân thượng, mỗi một nơi đều xuất hiện đầy trong hồi ức của cô, hoặc tốt hoặc xấu đều là bí mật mà giữa hai người họ mới có.
Mà hôm nay nhớ tới đoạn hồi ức này, làm cho cô đau khổ không chịu nổi.
Thẩm Dĩnh vội vàng chuyển tầm mắt qua một bên, sợ mình nhìn lâu nghĩ nhiều thì sẽ không bỏ được cứ vậy rời đi. Cô chính là bị coi thường, biết rõ ngày nào còn chưa giải quyết Giang Sở Tinh thì có vô số vấn đề, nhưng trong lòng vẫn không cách nào ngăn cản việc yêu người đàn ông đó.
Lúc cô xoay người đi vào phòng treo đồ, lấy đi áo quần và trang sức mà lúc đầu tự mình mang tới, những thứ khác không động đến. Ở giữa thấy bộ đồ ngủ màu trắng, hồi đó cô và Giang Sở Tinh vì vậy mà gây gổ, Lục Hi bèn cố ý đi mua một bộ giống y nguyên treo lên trên, chỉ là cho đến giờ cô cũng không mặc tới nữa.
Thẩm Dĩnh nở nụ cười giễu cợt, thật ra thì đâu phải là vấn đề của váy chứ, Giang Sở Tinh vốn không yên lòng rồi.
Đặt từng bộ đồ và đồ vật vào đáy vali, giống như đặt đoạn tình cảm ngắn ngủi cũng này bỏ vào đáy lòng, Thẩm Dĩnh vẫn không nhịn được mà đỏ mắt, sự chua xót trong cổ họng làm cho họng cô đau như lửa đốt.
Cô cũng không quá lo lắng, giã từ không tiếng động với tất cả mọi thứ ở đây.
Ước chừng khoảng một tiếng trôi qua, cô khóa chặt vali, cuối cùng thì thắm thiết nhìn gian phòng, lúc chuẩn bị kéo vali rời đi, cửa phòng ngủ đột nhiên bị người kéo ra từ bên ngoài.
Ánh mắt di chuyển nhìn qua, một thân hình màu đen quen thuộc đập vào mắt.
Trong lòng Thẩm Dĩnh như bị búa sắt tàn nhẫn gõ, quá ngạc nhiên đến mức bước chân bất ổn lùi về sau hai bước. Anh, sao anh ấy lại về rồi, không phải có xã giao quan trọng hay sao….
Lục Hi nhìn thẳng vào ánh mắt cực kì ngạc nhiên của cô, nhanh chóng chuyển tới vali lắc lư trên tay cô, thần sắc trong đáy mắt của người đàn ông lập tức trở nên sâu thẳm u ám, chỉ riêng ánh mắt bức bách người đó đã là một kiểu trừng phạt khó chịu rồi.
Bầu không khí trong phòng ngủ đều đóng băng tại đây, chưa đến nửa phút, tay chân Thẩm Dĩnh đã lạnh ngắt, muốn ép buộc mình bình tĩnh, đã là uổng công.
“Lục, Lục Hi?” Giọng nói của cô cực kì run rẩy, đủ để thấy được cô sợ thế nào.
Rốt cuộc thì người đàn ông đứng trước mặt cũng đi về phía cô, từng bước giống như giẫm lên mũi nhọn trong tim cô, vững vàng mà nặng nề, cuối cùng, anh dừng lại ở chỗ cách cô hai nắm tay: “Về, là để thu dọn đồ đạc rồi đi?”
Giọng nói của anh rất nhẹ, lại làm cho người không cảm giác được chút ung dung nào, toàn đầy nghiêm trọng. Sức lực của Thẩm Dĩnh bị rút đi, không chịu nổi ánh mắt đáng sợ đó, tay phải vô ý thức buông vali xuống, “cùm cụp” một tiếng không hù dọa được anh, mà lại làm cho cô run rẩy.
“Sao anh về rồi?”
“Anh không về, có phải em đã đi rồi không?”
Ánh mắt chạm lấy nhau, tình cảm khó nói trong đáy mắt dung hòa với nhau, rốt cuộc thì tới đây cũng xem hiểu rồi, không phải tức giận mà là đau lòng.
Thẩm Dĩnh dời một bước trước, lúc cúi đầu, một mùi rượu nhàn nhạt bay vào mũi, lúc này mới phát hiện tối nay người này nhất định uống rượu.
Cô không tránh được mà càng hốt hoảng: “Anh uống rượu à?”
Lục Hi không trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn cô. Tối nay nhận được điện thoại của thím Lâm, bỏ lại hạng mục hợp tác trị giá trên 30 nghìn tỷ, nói đi là đi, lần đầu tiên trong cuộc đời hành nghề làm ra kết quả không lí trí như thế, không vì gì khác, chỉ sợ về trễ một bước thì sẽ không tìm được cô.
Mà chuyện này, cô không biết, anh cũng sẽ không nói.
“Thẩm Dĩnh.” Anh bình tĩnh gọi tên cô, đưa tay nâng đầu nhọn nơi cằm của cô lên, giữa mặt mày là sự khổ sở sâu đậm: “Phải rời khỏi anh mới được sao?”
Thẩm Dĩnh tan vỡ trước câu hỏi của anh, khẽ gật đầu, cặp mắt đen tuyền chớp, muốn chớp mắt để bỏ đi sự tan nát cõi lòng trong đáy mắt: “Anh bảo tôi làm sao ở lại đây…”