Đây là ý của anh sao?
Trong lòng Thẩm Dĩnh có một trận trống rỗng chưa từng có, có một loại cảm giác bị người ta đẩy về phía trước, không phải cô không biết ham muốn giữ lấy của Lục Hi với cô, nhưng bây giờ anh bằng lòng để cô trở lại bên người Đoàn Trí Thiên .
Điều này đã phá vỡ sự tưởng tượng của Thẩm Dĩnh , khiến cô cảm thấy một lần nữa mình lại nghĩ mình quá quan trọng rồi.
Lục Hi nhìn cô gái nhỏ ngồi đối diện mình, không hề bỏ qua từng biểu cảm dù là rất nhỏ của cô, ngạc nhiên, bối rối, không thể tin được, đến mất mát và mờ mịt của lúc này, anh đều xem ở trong mắt.
Phản ứng này thật sự tốt hơn anh nghĩ lúc đầu rất nhiều, ít nhất đối với anh, chứ không phải vì Đoàn Trí Thiên .
Cuộc trò chuyện phía sau, Thẩm Dĩnh đều có chút không yên lòng, cô cần suy nghĩ một chút, suy nghĩ có cần phải quay lại biệt thự Mạn Sơn hay không.
Sau khi kết thúc, luật sư Nghiêm rời khỏi trước, Lục Hi vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, Thẩm Dĩnh cũng vậy.
Một người chín chắn lão luyện, một người cúi đầu không biết làm sao, giữa hai người cách nhau một cái bàn, bầu không khí lại trở nên vi diệu.
“Cho em một cơ hội trở lại bên người chồng trước, không vui sao?”
Giọng nói bình tĩnh như nước của người đàn ông truyền đến từ trên đỉnh đầu.Thẩm Dĩnh ngẩng phắt đầu đậy, lông mày xinh xắn nhíu lại: “Anh có ý gì?”
Lục Hi cúi đầu cười rộ lên, lồng ngực hơi rung rung, phát ra âm thanh trầm thấp dễ nghe.
Thẩm Dĩnh thấy anh nở nụ cười, tức giận, còn có một chút uất ức không nhận ra, cứ cảm thấy chuyện mình ly hôn là một trò cười trong mắt anh.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, cầm lấy túi xách xoay người muốn đi, ngón tay vừa chạm vào cửa đã bị một cỗ sức mạnh kéo ngược lại.
Góc tường bên cửa, người đàn ông quấn lấy eo nhỏ của cô, lòng bàn tay không ngừng vuốt ve qua lại, dẫn đến một trận run rẩy, Thẩm Dĩnh không muốn nói chuyện với anh, nhịn không lên tiếng, không ngừng chịu đựng trừng anh.
Lục Hi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô từ từ nhuốm màu đỏ ửng dưới sự khiêu khích của anh, đôi mắt đẹp trong suốt kia cũng ngày càng bị bao phủ bởi sương mù. . . . . .
Mãi đến khi tay của người đàn ông kéo nội y của cô ra, cuối cùng Thẩm Dĩnh không nhịn được nữa, đè bàn tay to của anh lại: “Lục Hi, đây là phòng tiếp khách.”
“Đây là góc chết của camera.”
“. . . . . .” Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi: “Vậy cũng không được.”
Lục Hi mặc kệ cô, người phụ nữ này chính là yêu tinh trời sinh, cho dù không làm gì cả, chỉ trừng mắt nhìn anh như thế, cũng có thể khiến người ta không chịu nổi.
Anh đè cô lên tường: “Em đừng có lên tiếng.”
Thẩm Dĩnh sắp sụp đổ rồi, không ngừng đẩy anh: “Lục Hi , anh đừng điên nữa!”
“Phải, ông đây nghẹn đến điên rồi.” Người đàn ông kéo tay cô qua, để cô cảm nhận thật sự: “Ai bảo em mặc như vậy quyến rũ tôi.”
Thẩm Dĩnh nhìn cách ăn mặc của mình, đơn giản hào phóng, ngoài cổ áo thấp một chút thì không có khuyết điểm gì, không nhịn được thấp giọng mắng một tiếng: “Do anh bỉ ổi.”
“Tôi lập tức bỉ ổi với em.” Nói xong, không quan tâm cô phản kháng, trực tiếp xông vào thân thể cô.
Thẩm Dĩnh kêu lên một tiếng đau đớn, cắn chặt răng sợ mình phát ra âm thanh xấu hổ, bức tường trước người cấn khiến cô có chút đau, khó chịu vặn vẹo thân thể, một cánh tay phía sau người vòng qua ngăn giữa người cô và vách tường.
Xem đi, anh luôn như vậy đấy, khiến cô sụp đổ từ những chi tiết nhỏ.
. . . . . .
Làm xong một lần, Thẩm Dĩnh lấy khăn giấy từ trong túi ra lau sạch mình, trong phòng họp tràn đầy một cỗ mùi hương không thể miêu tả, trong lòng hai người biết rõ, cô xấu hổ không chịu được, vò khăn giấy thành một cục ném tới: “Cầm thú!”
Lục Hi thắt lại cà vạt lần nữa, đảo mắt qua: “Khi nãy là ai nói còn muốn hả?”
“. . . . . .” Thẩm Dĩnh đỏ mắt dời mắt đi, không muốn nhìn anh: “Tôi đi đây.”
“Thẩm Dĩnh .” Anh gọi cô bằng cả tên lẫn họ.
Thẩm Dĩnh dừng chân lại, nhưng không quay đầu lại.
Giọng nói của người đàn ông khẽ sững lại: “Em suy nghĩ lời luật sư Nghiêm nói một chút.”
Suy nghĩ cái gì?
Trở lại bên người Đoàn Trí Thiên ?
Cơn tức Thẩm Dĩnh mới nhịn xuống lại dấy lên lần nữa, hàm răng chịu đựng cắn môi dưới, sau đó lại buông ra, xoay người đi đến, đứng ở chỗ cách anh nửa cánh tay: “Lục Hi , có phải anh cảm thấy tôi tùy tùy tiện tiện với ai cũng được không? Phải, tôi làm tình nhân của anh, tôi không vẻ vang gì, tôi cũng không xứng để anh xem trọng, nhưng trước giờ tôi đều chưa từng xem thường mình, anh. . . . là người đàn ông đầu tiên của tôi, tôi không quan tâm anh nhìn tôi thế nào, nhưng tôi không phải bóng da có thể cho anh đá tới đá lui!”
Rống xong một trận, vẻ mặt của người đàn ông trước mắt càng sâu xa hơn, nâng tay xoa gò má mịn màng của cô: “Cho nên, muốn nói mình là tình nhân, nhưng chỉ làm với tôi à?
Thẩm Dĩnh cứng người, muốn phản bác nhưng không thể mở miệng được, giống như. . . . . . thật sự là như vậy.
Nhưng trọng điểm của cô hoàn toàn không phải cái này mà!
Lục Hi nhìn dáng vẻ bị hỏi ngẩn người của cô, môi mỏng khẽ mím, nở một nụ cười tà mị: “Thẩm Dĩnh , tôi không xem em là bóng da, càng sẽ không đá em cho người khác, để em đi tìm Đoàn Trí Thiên là vì chứng cứ, không phải vì để hai người tình cũ không rủ cũng tới.”
Nói xong, anh lấy một chiếc lắc xương rắn màu bạc ra từ trong túi, chân dài của anh khẽ cong ngồi xổm trước mặt cô, Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy cổ chân trái có chút lạnh, chiếc lắc kia đã được đeo lên rồi: “Đây là máy theo dõi, nếu em dám làm với người khác, tôi sẽ giết gian phu trước, sau đó đánh gãy chân em.”
. . . . . .
Sự thật chứng minh, sự đe dọa của Lục Hi vẫn rất có tác dụng, cuối cùng Thẩm Dĩnh vẫn đồng ý đề nghị này, cùng lúc đó, cô cũng chính thức vào làm việc ở văn phòng luật sư Hình Yên .
Xâu chuỗi một loạt chuyện này lại, khiến Thẩm Dĩnh cảm thấy một loại ảo giác âm mưu đã lâu, cô vừa mới quay về biệt thự Mạn Sơn, đã có một cách khác có thể nhìn thấy Lục Hi mỗi ngày rồi.
Đoàn Trí Thiên anh ta nhận được thông báo của dì trong nhà mới biết, anh ta rất bất ngờ, thậm chí từ chối bữa cơm với Thiệu Mộc Giai đi xe chạy về nhà.
Thẩm Dĩnh đang quét dọn phòng ngủ phụ bên cạnh phòng ngủ chính cùng với dì giúp việc, thấy anh ta đi vào, giả vờ bình tĩnh mở miệng: “Anh về rồi à.”
Đáy mắt Đường Trạch Thận lóe lên vẻ ngạc nhiên vui mừng, tiến lên muốn kéo cô vào lòng, bị Thẩm Dĩnh tránh đi: “Đừng động tay động chân, tôi vẫn chưa tha thứ cho anh đâu.”
Lúc này Đoàn Trí Thiên cũng không dám lỗ mạng, sợ cô vừa tức giận lại rời đi, nhưng trên mặt mũi vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng: “Suy nghĩ thông suốt rồi sao?”
Không phải xin lỗi, cũng không phải giải thích, thế nhưng câu nói đầu tiên là nghĩ thông suốt rồi sao?
Thẩm Dĩnh cố nén xúc động muốn đánh vỡ đầu anh ta: “Ừm.”
Đoàn Trí Thiên hài lòng gật đầu, nói dóc mà không biết ngượng: “Nể mặt em chủ động trở về, lần này bỏ qua cho em, Thẩm Dĩnh , không có lần thứ hai đâu, hiểu không?”
Thẩm Dĩnh cười lạnh, không nói chuyện.
“Em dọn dẹp ở đây làm gì?”
“Ở.”
“Ở?” Đoàn Trí Thiên nhíu mày, có chút bực bội nhìn vòng quanh trong phòng hai vòng, sau khi đuổi dì giúp việc đi mới nói: “Em với anh là vợ chồng, cần gì phải chia phòng ngủ?”
Lúc trước, chỉ có anh không về nhà, trước giờ Thẩm Dĩnh chưa từng đưa ra loại yêu cầu này, điều này khiến Đoàn Trí Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, còn có chút. . . . . . mới mẻ.
Giống như người phụ nữ trước mắt này, không còn là Thẩm Dĩnh vâng vâng dạ dạ, hoàn toàn nghe theo anh ta như trước kia nữa.
Mà anh càng thích phụ nữ biết từ chối hơn, thứ càng khó chinh phục, anh ta càng muốn đi chinh phục.
Thẩm Dĩnh nhìn tất cả cảm xúc này ở trong mắt, vươn tay vỗ lên nếp gấp trên giường đơn: “Tôi có bệnh sạch sẽ, giường người khác từng ngủ, tôi ngủ không quen.”
Lời này muốn chỉ ai, đã quá rõ ràng rồi.
Đoàn Trí Thiên vẫn đang đắm chìm trong sự hưng phấn khi nãy, đột nhiên không chuẩn bị bị cô làm nghẹn, lập tức trợn tròn mắt: “Thẩm Dĩnh , em đừng được đằng chân lân đằng đầu!”
“Không có việc gì anh đi ra ngoài đi, tôi mệt mỏi.” Thẩm Dĩnh không thèm liếc nhìn anh ta một cái, ở cùng anh ta trong một không gian, khiến từng tế bào trên người cô đều cực kỳ không thoải mái.
Đoàn Trí Thiên đập cửa rời đi, Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng thở ra, cuối đây nhìn chiếc lắc trên chân, nhẫn nại hơn đi.