CHƯƠNG 298: CHO DÙ CẬU CÓ CHẾT CÔ ẤY CŨNG KHÔNG SỐNG LẠI ĐÂU.
Ở phía bên kia, trong thành phố J náo nhiệt phồn hoa, giống hệt như năm năm trước, những người đàn ông được bao bọc trong một lớp vỏ tinh anh, nhưng dưới chiếc mặt nạ kia lại ẩn giấu một trái tim phóng đãng, đám phụ nữ trông đoan chính nhưng trong trái tim lại đang chất chứa một con yêu tinh câu dẫn người, còn nơi đây thì đầy rẫy những hương vị của tiền bạc và dục vọng.
Con phố vào lúc tờ mờ sáng cũng không hề yên tĩnh, huyên náo và ồn ào giống hệt như ban ngày, màn đêm tối tăm khoác lên cho thành phố này một chiếc áo bào màu ám muội.
Hôm nay đối với Lục Hi mà nói là ngày đặc biệt nhất, vì chính vào ngày này của năm năm trước, chiếc xe áp giải Thẩm Dĩnh xảy ra chuyện, mỗi lần đến thời gian này là tâm trạng của anh lại không thể kìm nén được nữa mà bùng nổ ra, chuyện gì cũng không muốn làm, lời nào cũng không muốn nói, chỉ muốn ở riêng một mình mà thôi.
Tối nay anh say xỉn trở về, chiếc xe vừa mới lái đến cổng biệt thự thì lại bị một chiếc Land Rover màu đen đột ngột chặn lại.
Chiếc xe lập tức phanh gấp, suýt chút nữa là đã đâm sầm vào đó rồi. La Quyết Trình mang theo phẫn nộ bước xuống xe rồi đi tới kéo cửa ghế lái ra, anh còn chưa được nói chuyện thì đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, ngọn lửa nhỏ trong đáy lòng anh ta lập tức thổi bùng lên đến não, anh đưa tay túm lấy cổ áo của người đàn ông rồi lôi cả người ra ngoài: “Lái xe khi đang say rượu, cậu điên rồi sao?!”
Bước chân của Lục Hi loạng choạng rồi ngã về phía sau, thân hình cao lớn dựa trên chiếc xe đằng sau mình, thanh âm sau khi có men vào càng trở nên vô cùng thanh lãnh: “Tránh ra.”
“Mỗi lần đến thời gian này là cậu lại uống say mèm như vậy, có đáng không, năm ngoái dạ dày bị chảy máu khó lắm mới được ổn định trở lại, bây giờ cậu lại làm ra cái bộ dạng này, cậu có còn muốn sống nữa không hả?!” La Quyết Trình thật sự đã nổi trận lôi đình, anh biết hôm nay Lục Hi sẽ trở nên như vậy nên mới đến đây chặn đường.
Không ngờ người đàn ông này không chỉ say mèm, mà còn tự lái xe về nhà nữa, anh ta đúng là không thiết sống nữa rồi!
Đối mặt với một sự tức giận như vậy, sắc mặt người đàn ông khẽ biến sắc, sau đó chỉ nhàn nhạt lặp lại lời vừa này: “Tránh ra.”
Bốp!
Nắm đấm mang theo sự phẫn nộ và thất vọng tột cùng xé tan màn đêm rồi nặng nề rơi trên mặt của người đàn ông, La Quyết Trình không nhớ rõ lần cuối cùng mình động tay động chân là khi nào, nhưng trong giờ phút này, anh thật sự không thể nhịn được nữa rồi.
Nhìn thấy anh ta buồn bã đau lòng, những lời an ủi, bồi bạn, khuyên giải của anh anh ta cũng không thèm nghe, những chuyện khác thì cũng thôi đi, nhưng La Quyết Trình thật sự không thể giương mắt trơ trơ nhìn bạn của mình tự tàn phá cơ thể của mình được.
Bên má trái của Lục Hi bị đấm mạnh một quyền, La Quyết Trình đã dùng sức nhưng Lục Hi lại như không cảm nhận được gì cả, không đánh lại cũng không phản kháng, cứ như vậy mà chịu đựng.
La Quyết Trình đánh xong hai đấm thì cũng không nỡ tiếp tục nữa, anh lôi theo người anh ta đi đến một thân cây to ở bên cạnh: “Lục Hi, mẹ nó cậu có thể tỉnh táo cho tôi một chút được không, Thẩm Dĩnh đã chết rồi, cho dù cậu có dằn vặt như thế nào đi nữa thì cô ấy cũng không thấy đâu, cho dù cậu có dày vò mình đến chết đi thì cô ấy cũng không sống lại được, cậu có hiểu không!?”
Một tiếng gào thét vừa giận dữ vừa đau đớn vang lên trong không khí.
Năm năm nay, Thẩm Dĩnh luôn mất tích không rõ tăm hơi, tuy không tìm được thi thể, nhưng bên cảnh sát đã đưa ra kết quả là do rò rỉ dầu tạo nên vụ nổ, khiến cho chiếc xe áp giải bị hư hại nghiêm trọng, ngay cả chiếc xe đã như vậy thì càng huống hồ là xác thịt con người bị thiêu rụi hoàn toàn cũng là rất có thể, đã lâu như vậy rồi, chắc chắn là không thể còn sống sót trở về được nữa.
Nhưng con người này lại không nghe không tin, hễ có ai đó nhắc đến từ chết là anh ta liền lập tức mất đi khống chế, Thẩm Dĩnh dường như đã trở thành một chiếc công tắc trong đời anh rồi vậy, khống chế tất cả mọi thứ của anh.
Năm năm rồi, đủ lắm rồi, còn muốn dày vò anh đến bao lâu nữa đây?
Quả nhiên, vừa nghe thấy La Quyết Trình nói như vậy, đôi con ngươi của người đàn ông vốn không chút phản ứng này lại đột ngột co lại, khoé mắt anh nhuộm lên một màu đỏ như máu, anh đưa tay phản kháng lại: “Cô ấy chưa chết!”
“Chưa chết vậy thì tại sao lại bặt vô âm tính, chưa chết thì tại sao năm năm rồi lại không có chút tin tức nào, chưa chết thì tại sao cô ấy lại không đến tìm cậu! Cậu còn muốn lừa mình dối người đến bao giờ mới chịu tin đây?” La Quyết Trình gào lên đến nỗi những đường gân xanh nơi cổ anh cũng hiện lên luôn rồi, sau khi Thẩm Dĩnh xảy ra chuyện thì ai cũng e dè cảm xúc của anh ta cho nên trước giờ chưa có ai dám nói rõ với anh ta như vậy, nhưng bây giờ thì không thể không nói nữa rồi, anh ta vẫn chưa bước ra được, thời gian đã lâu như vậy rồi mà cũng chưa thể quên, ngược lại còn in hằn sâu vào trái tim anh ta hơn nữa chứ.
Trong màn đêm tĩnh mịch, làn gió đêm lạnh lẽo ùa đến, giống như là đang trực tiếp thổi vào vùng đất cằn cỗi trong những trái tim đã ngã lòng này vậy, lạnh giá đến tận xương cốt.
Người đàn ông bất lực dựa lưng lên thân cây, đôi mắt anh tràn đầy thất vọng, giống như là một vị đế vương cao cao tại thượng bị mất cả giang sơn, bị bọn cướp nước bắt làm tù binh vậy: “Cô ấy chỉ là thất vọng tôi nên mới không muốn về bên cạnh tôi mà thôi.”
Anh thà tin tưởng là Thẩm Dĩnh không yêu anh nữa, chứ không muốn chấp nhận sự thật là cô đã chết.
La Quyết Trình không nói gì, quan tâm quá nên tâm tình mới loạn lạc như vậy, cơn phẫn nộ của anh hạ xuống và thay vào đó là một sự tuyệt vọng và kìm nén khiến người ta ngạt thở.
Anh buông người đàn ông trước mặt mình ra, rồi ngã người nằm xuống mặt cỏ ẩm ướt, nơi vùng ngực nhấp nhô dữ dội, anh thở hổn hển, một thân quần áo sạch sẽ giờ đây đã dính đất bùn bẩn thỉu, cổ họng anh lúc này đau rát như bị không khí xước qua: “Năm năm rồi, Hi à, cậu cũng nên học cách buông bỏ đi, Thẩm Dĩnh đã chết rồi, cô ấy cũng cần phải có một nơi để nương thân. Tuần trước Phùng Tuyết Du có đi xem một nghĩa địa cho Thẩm Dĩnh, hai ông bà nhà họ Thẩm cũng đi thăm rồi, anh em chúng ta cũng đi thăm rồi, lúc cô ấy còn sống thì luôn hy vọng cậu có thể đưa cô ấy về nhà, nhưng đến nay vẫn chưa được như ý nguyện, nếu bây giờ cậu vẫn còn nhớ đến cô ấy thì đi thăm đi.”
Cơ thể của người đàn ông lập tức khựng lại, mấy năm nay Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh vẫn chưa lập bia cho Thẩm Dĩnh, cũng chính là vì trong lòng họ không muốn tin là con gái đã rời xa nhân thế, nhưng bây giờ họ cũng chịu tin rồi.
Giống như là dây cung bị kéo căng quá cũng đã đến lúc bị đứt rồi, sự cố chấp và kiên trì của anh chợt tan theo làn gió, chỉ còn lại một hiện thực khô khốc, vừa buồn cười vừa hoang đường.
Dường như là có ai đó đang nói bên tai anh, mày xem kìa, ngay cả ba mẹ của Thẩm Dĩnh cũng thừa nhận rồi, mày còn lừa mình làm gì nữa chứ?
La Quyết Trình vứt lại một câu như vậy xong thì liền bỏ đi, anh biết Lục Hi đã nghe lọt vào tai rồi, còn anh ta suy nghĩ thế nào thì anh cũng không thể chi phối được, chỉ có thể để anh ta tự mình suy nghĩ kỹ mà thôi.
Người đàn ông ngồi phịch xuống thảm cỏ như hồn bay phách lạc, xa xa có bảo vệ đi tuần ban đêm đang đi tới, lúc người đó lia đèn pin tới chỗ của Lục Hi thì còn tưởng là nhân viên đang lười nhác trốn việc, nhưng khi đến xem kỹ, nhìn thấy Lục Hi thì lập tức cung kính xin lỗi rồi rời đi.
Chỉ là người đó vẫn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn vài cái một cách khó hiểu, bóng lưng suy sụp trong màn đêm đó đang run rẩy dữ dội, bờ vai anh cũng không ngừng run lên, chiếc ống quần âu phục dính đầy đất bùn vàng nâu, từng đợt gió lạnh khi trời dần sáng thổi qua, càng làm cho bóng lưng đó thêm cô đơn và sa sút.
Đã trễ như vậy rồi mà người đàn ông với thân phận bất phàm đó còn ngồi một mình trên bãi cỏ làm gì vậy chứ?
Bảo vệ lắc lắc đầu, có lẽ là người có tiền cũng có nỗi phiền não của người có tiền a.
Cũng không biết đã ngồi bao lâu rồi, lâu đến nỗi bên đường chân trời đã hửng lên ánh sáng, lâu đến nỗi mùi rượu trên người anh cũng tan rã ra rồi, nghĩ đến nghĩa địa, nghĩ đến lời của La Quyết Trình, trái tim của người đàn ông như đang bị đè nén bởi một hòn đá nặng ngàn cân vậy.
Bạn vĩnh viễn cũng không thể lay một người đang giả vờ ngủ tỉnh dậy được, anh bây giờ chính là kẻ đang giả vờ ngủ đó, cho dù người khác có nói như thế nào, cho dù là người lạ hay là ba mẹ của cô nói, anh cũng không tin Thẩm Dĩnh đã chết rồi đâu.
Giống như là có một loại sức mạnh kỳ lạ luôn khiến anh kiên trì vậy.
Người đàn ông đưa tay vào túi áo lấy chiếc điện thoại tư nhân của mình ra, dung lượng pin cũng chỉ còn 5%, anh mở nhật ký cuộc gọi ra rồi gọi cho trợ lý: “Đặt một vé máy bay đi London Anh cho tôi.”
Mới bốn năm giờ sáng, người trợ lý rõ ràng có chút bàng hoàng: “Tổng giám đốc Lục, gần đây không có lịch trình đi Anh…”
“Hành trình riêng.” Anh cất giọng khàn khàn cắt lời trợ lý, đôi con ngươi anh sâu thẳm: “Chuyến bay gần nhất, tôi phải lập tức đi.”
Sau khi cúp điện thoại, trong đầu người đàn ông liền hiện ra hình ảnh của những con người London thân thiện, tiếng chuông ngân vang tận chín tầng mây của Tháp Big Ben, còn có đàn bồ câu trắng bên bờ của dòng sông Thames nữa.
Anh cần phải làm mình bình tĩnh, cần thời gian để chữa lành vết thương trong lòng của mình, nếu như không thể biệt vô âm tính thì anh lựa chọn hoà vào dòng người.
Anh đã dự tính đến tất cả chỉ là không thể dự tính được, chuyến đi này sẽ thay đổi cuộc sống sau này của anh.
….……..