Sau khi ra khỏi hội sở, trong đầu Thẩm Dĩnh viết đầy ba chữ ‘nhận nhầm người’.
Cô không mất tiền, hơn nữa cũng không ngủ với trai bao của hội sở mà là với khách hàng.
Nhưng không sao hết, dù sao cũng đều là ngủ, với ai mà chả như nhau?
Nhưng vì sao cảm xúc lại kỳ lạ như vậy, cô không ngừng nghĩ đến có phải khi lần đầu tiên Đoàn Trí Thiên ngoại tình cũng là cảm xúc này?
Đang nghĩ thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, không phải Đoàn Trí Thiên thì còn ai?
Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng nhắm mắt sau đó nhanh chóng nhận điện thoại: “Anh vẫn còn mặt mũi mà gọi cho tôi sao?”
“Thẩm Dĩnh , cô đúng là có bản lĩnh, dám đi cả đêm không về. Tối qua cô đi đâu?!” Giọng nói Đoàn Trí Thiên tràn ngập sự tàn ác vang lên bên tai.
Thẩm Dĩnh cười khổ: “Làm sao, anh với Thiệu Mộc Giai anh anh em em đủ rồi, bây giờ nhớ đến tôi sao?”
“Cô bớt nói những lời quái gở đó với tôi đi. Mặc kệ cô đi đâu, tôi gọi điện là để nói với cô, hôm nay mẹ sẽ đến nhà, tốt nhất là trước bữa trưa cô hãy quay về!”
Đoàn Trí Thiên không chút áy náy, dường như đã coi cô thành một công cụ đối ngoại.
Nhưng tiếc là Thẩm Dĩnh của bây giờ sẽ không nhẫn nại như trước nữa.
Cô thầm bội phục sự cay nghiệt lúc này của mình: “Vậy anh nên đi tìm Thiệu Mộc Giai chứ không phải là tôi.”
“Cô…”
Không đợi anh ta nói xong Thẩm Dĩnh đã cúp điện thoại, đã từng là giọng nói si mê đến thế, vì để nghe anh ta nói mà cô có thể nhìn điện thoại cả ngày, còn bây giờ cô chỉ cảm thấy thật ghê tởm.
Trong mắt cô không chứa nổi một hạt cát, đối với bản thân cô tự tôn tự trọng, với hôn nhân cô yêu cầu sự trung thành, càng đừng nói đến đối tượng mà Đoàn Trí Thiên ngoại tình lại còn là bạn thân cô.
Thẩm Dĩnh đi đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, mua quần áo đẹp nhất mùa này. Cô thay quần áo rồi nhìn người con gái xinh đẹp trong gương, chuyện đã đến ngày hôm nay, cô không làm được vẻ kiên cường chân chính, cũng không thể để người khác nhìn rồi chê cười.
Sau khi ra khỏi trung tâm mua sắm, Thẩm Dĩnh vẫn gọi xe về biệt thự Mạn Sơn nhưng không phải vì mẹ chồng mà là để chuẩn bị ngả bài tất cả.
Trả tiền rồi xuống xe, cô đi vào biệt thự, khoảnh khắc khi bước chân vào cửa lớn vẫn không nhịn được nổi lên một tầng sương mù trong mắt, nơi đây có vô số kỷ niệm của cô và anh ta, nhưng lúc này chỉ còn lại sự hoang đường.
Đôi giày cao gót màu đỏ ở cửa không còn nữa, Thiệu Mộc Giai đã đi rồi.
Đoàn Trí Thiên nhìn Thẩm Dĩnh mặc một bộ quần áo mới đi vào, anh ta từ sô pha đứng vọt dậy, khuôn mặt nhã nhặn, thanh tú tràn nhập vẻ hung ác, không dịu dàng: “Cô đi đâu về?”
Cả đêm không về, khi về lại thay quần áo mới, có ý nghĩa vô cùng sâu xa.
Thẩm Dĩnh mặc cho anh ta hiểu lầm, thử một chút khoái cảm đả kích: “Đoàn Trí Thiên, tôi về không phải để coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, mà là để ngả bài với anh.”
Trong ấn tượng Đoàn Trí Thiên , Thẩm Dĩnh trước mặt anh ta lúc nào cũng là dáng vẻ yếu đuối, lúc này cô trở nên ương ngạnh ngược lại khiến anh ta sửng sốt.
“Cô có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Thẩm Dĩnh ngồi xuống sô pha đối diện anh ta, mạnh mẽ đèn nén sự chua xót trong lòng: “Chúng ta ly hôn đi, nếu anh đã ở bên Thiệu Mộc Giai rồi thì tôi thành toàn cho hai người.”
Kết quả này khiến anh ta ngạc nhiên, qua một đêm, Đoàn Trí Thiên cho rằng khi cô về sẽ hồi tâm chuyển ý, thậm chí còn kiểm điểm bản thân làm không tốt, thật không ngờ lại có kết quả như vậy.
Nhưng rất nhanh, anh ta lại cười, nụ cười rất khinh miệt: “Ly hôn với tôi xong cô có thể đi đâu hả Thẩm Dĩnh , ngoài tôi ra cô không có gì cả, ly hôn ư? Cô sẽ sống thế nào, bộ quần áo trên người cô cũng là quẹt thẻ của tôi mà mua đúng không?”
Bàn tay Thẩm Dĩnh đặt trên đùi bỗng chốc nắm chặt: “Đoàn Trí Thiên , trong lòng anh rốt cuộc tôi là cái gì? Khi đó tôi vì anh mà từ bỏ ước mơ, từ bỏ tương lai, không nói đến tôi hối hận thế nào, da mặt anh dày thật, bây giờ anh còn dùng những lời này để châm chọc tôi à?”
Đoàn Trí Thiên nghẹn họng, Thẩm Dĩnh cười lạnh: “Tôi cho anh mặt mũi thì anh nhận lấy là được rồi. Nói dễ nghe là thành toàn, nói khó nghe một chút thì là tôi không muốn dùng chung một người đàn ông với người khác cho nên tôi nhường lại cho cô ta, có được không?”
Từng chữ của cô như cứa vào tim, Đoàn Trí Thiên tiến lên hai bước muốn túm lấy cô, ngay lúc này cánh cửa biệt thự một lần nữa bị người khác mở ra.
Người phụ nữ đi vào đã có tuổi, trên người là bộ quần áo gấm rộng rãi tinh tế, trên cổ và trên tay đeo trang sức ngọc bích, người đã gần năm mươi nhưng lại được bảo dưỡng vô cùng tốt.
Không phải ai khác chính là mẹ ruột Đoàn Trí Thiên , mẹ chồng Thẩm Dĩnh – La Linh Phân .
Đoàn Trí Thiên dừng động tác, sắc mặt dịu đi: “Mẹ, sao mẹ đã đến rồi!”
Thẩm Dĩnh cũng lễ phép đứng lên, gọi một tiếng: “Mẹ.”
La Linh Phân giống như vào nhà mình, thay giày rồi đặt một túi thuốc bắc lên bàn: “Thuốc bác sĩ Ngô hôm nay mới sắc.”
Thẩm Dĩnh nhìn lên đó, môi hồng khẽ mở: “Mẹ, sau này mẹ không cần mang những thứ này tới nữa đâu.”
La Linh Phân vốn dĩ đã rất muốn có cháu bế, chỉ mong hai người họ kết hôn xong lập tức có con. Bây giờ kéo dài một năm rồi vẫn chưa có tin tức gì, bà ta vừa nghe liền sốt ruột: “Thẩm Dĩnh, con nói gì vậy?! Mẹ già như vậy rồi còn phải chạy đến một nơi thật xa lấy thuốc cho con, con còn không cảm kích? Nếu không phải bụng con mãi không có động tĩnh thì cần gì phải tốn sức như vậy chứ?! Nỗi khổ tâm của người già mà con lại không coi vào mắt như vậy.”
“Không phải vấn đề của con.” Thẩm Dĩnh quả thật không nghe nổi nữa, cô ngắt lời: “Đoàn Trí Thiên trước nay chưa từng động vào con.”
Chuyện đã đến lúc này, cô cũng không ngại mất mặt, giấu lâu như vậy cô đã đủ ngốc rồi.
“Như này là có ý gì?” La Linh Phân nhìn con trai mình: “Trí Thiên, lời con bé nói là thật sao?”
Đoàn Trí Thiên hiển nhiên không ngờ đến Thẩm Dĩnh sẽ nói ra, dù sao cũng là mẹ ruột mình nên anh ta cũng không e ngại, đặt mông ngồi lên sô pha: “Phải!”
“Con…” La Linh Phân sửng sốt.
“Con không có cảm giác với cô ta, không có hứng thú, mẹ nói xem con có thể làm được gì đây?” Đoàn Trí Thiên hung ác nói: “Nếu cô ta làm tốt thì con có thể phản cảm với cô ta như vậy sao?”
La Linh Phân đứng về phía con trai vô điều kiện: “Đúng đó Thẩm Dĩnh, con cũng phải nhìn lại bản thân mình xem. Dù sao thì một cây làm chẳng nên non…”
“Anh ta không có hứng thú với con nhưng lại rất có hứng với bạn thân con.” Thẩm Dĩnh nhìn lên lầu hai: “Tối hôm qua còn ngủ cùng người khác trên giường của con.”
Thẩm Dĩnh cho rằng sau khi cô nói xong, La Linh Phân cho dù không áy náy thì cũng sẽ không kiêu ngạo như vậy nhưng cô lại không thể ngờ rằng La Linh Phân không hề kinh ngạc, thậm chí trong mắt còn có phần trốn tránh.
Trốn tránh?
Thẩm Dĩnh quan sát kỹ vài lần, một suy nghĩ đáng sợ dần dần hiện lên trong đầu cô.
“Có phải mẹ đã biết hai người họ ở bên nhau từ trước đó rồi không?”
Lời vừa dứt, cả phòng khách lớn như vậy liền lập tức trở nên yên tĩnh.
Không cần bất cứ câu trả lời nào hết, Thẩm Dĩnh đã hiểu rồi.
Cô khó có thể tin được lùi về sau hai bước: “Hai người, hai người vậy mà lại…”
La Linh Phân lúng túng ho một tiếng: “Tiểu Dĩnh à, dù sao hai con cũng là vợ chồng, con nói Trí Thiên không chạm vào con, dù sao nó cũng là đàn ông, cũng sẽ có dục vọng, thời gian dài cũng không tốt cho sức khỏe, chúng ta cũng là bất đắc dĩ…”
“Ha?!” Thẩm Dĩnh cười, trên đời còn có kiểu lấy cớ như này sao?
Cô dừng lại chừng nửa phút đồng hồ, mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ nhìn không rõ, đột nhiên phát hiện không còn gì để nói, cô đã hoàn toàn chết tâm, nhẹ giọng nói: “Ly hôn đi, tôi sẽ cho người chuẩn bị đơn ly hôn, anh chỉ cần ký tên là được rồi.”
“Ly hôn?” La Linh Phân nhíu mày: “Thẩm Dĩnh , con quá xúc động rồi, lời này sao có thể dễ dàng nói ra miệng như vậy. Con là con gái, ly hôn rồi sau này biết phải sống sao? Hơn nữa, cho dù ly hôn con cũng đừng nghĩ lấy được một chút tài sản của nhà họ Đoàn!”
Suy cho cùng thì vẫn là vì tiền.
Vốn dĩ Thẩm Dĩnh không muốn lấy tiền nhưng lúc này La Linh Phân lại có thái độ kiêu ngạo như vậy nên cô đã thay đổi chủ ý, cầm túi xách lên, cô đứng ở cửa nhìn hai người họ: “Hai người sẽ phải hối hận, các người sẽ phải trả giá đắt cho sự đê tiện và bỉ ổi ngày hôm nay.”