Xế chiều hôm đó, La Linh Phân đưa Thiệu Mộc Giai đến cửa hàng nội thất để xem giường và ghế sofa. Từ khi bắt đầu xảy ra việc ly hôn giữa Đoàn Trí Thiên và Thẩm Dĩnh , bà liền tìm thầy để bói một quẻ, người kia nói phải thay đổi phong thủy trong nhà, phải đổi giường và ghế sofa.
La Linh Phân đương nhiên là không mong Thẩm Dĩnh ly hôn. Dù sao thì chuyện ly hôn cũng quá phiền phức, hơn nữa còn dẫn đến việc chia gia tài, tuy bà không ưa Thẩm Dĩnh , nhưng dù sao cũng dễ sai bảo, bà bảo cô đi phía đông, cô tuyệt đối không dám đi về phía tây.
Thiệu Mộc Giai kéo cánh tay La Linh Phân, rất thân mật: “Bác gái, chúng ta đến đây làm gì vậy?”
Đôi mắt già của La Linh Phân lóe lên, nói dối không chớp mắt: “Còn không phải là chuẩn bị cho con và Trí Thiên sao. Đồ dùng trong nhà cũng nên thay đổi, đặc biệt là những thứ người ta ngồi nằm thế này.”
Thiệu Mộc Giai tin là thật, cười đến nở hoa, ngoài miệng lại khiêm tốn: “Vậy sao có thể không biết xấu hổ để bác gái tốn kém chứ.”
La Linh Phân phối hợp vẫy tay theo: “Nói cũng phải, nói cũng phải!”
Hai người đi dạo đến trưa, cuối cùng chọn một cái giường đôi kiểu châu Âu cùng một bộ ghế sofa bằng da. Lúc tính tiền thì người bán lại báo là không có hàng sẵn, cần phải đợi ngày mai hàng chuyển đến, để đền bù thì sẽ giúp vận chuyển.
La Linh Phân cũng không vội ngay hôm nay, sau khi tính tiền thì hài lòng rời đi.
Tin tức này rất nhanh truyền đến tai Lục Hi thông qua Triệu Tinh Cung , người đàn ông suy nghĩ một lát rồi nói: “Tìm người cải trang thành người làm, lén bỏ cái này vào phòng.”
Nói xong, anh lấy ra một cái camera lỗ kim nội địa rất tân tiến từ trong ngăn kéo, vô cùng nhỏ, lại khó nhìn thấy, hơn nữa máy dò kim loại cũng không dò ra được, lúc trước khi mua cũng tốn một số tiền khá lớn.
Là một công ty luật có tiếng tăm trong nước, không thể nào không có chút thủ đoạn đặc biệt. Đương nhiên, những mặt tối này hoàn toàn không thể lộ ra bên ngoài.
Lục Hi thường sẽ không sử dụng những thủ đoạn thế này, hôm nay lại là ngoại lệ. Trịnh Tinh Cung cầm lấy, trong lòng thầm để ý cô Thẩm kia, khi gặp mặt nhất định không được thờ ơ.
“Tổng giám đốc Lục ngày mai sẽ phỏng vấn cho đợt tuyển dụng mùa thu, thời gian là mười giờ sáng, hội nghị thường kỳ dời đến ba giờ chiều, có được không?” Trịnh Tinh Cung trình ra thời gian biểu, cẩn thận chờ ý kiến.
Lục Hi đồng ý, chờ đến khi Trịnh Tinh Cung rời khỏi liền cầm điện thoại trên bàn lên, nghĩ gì đó lại bỏ xuống, sau đó đi về phía giá sách lớn phía tường chính của văn phòng, dáng người cao lớn hơi dùng lại, lấy ra hai quyển sách liên quan đến nhân viên, cũng không dày lắm.
Nhìn bìa sách, trên đó là bóng lưng mơ hồ của một người phụ nữ, áo sơ mi trắng và quần dài đen, là cách ăn mặc điển hình của quý cô công sở. Anh không khỏi suy nghĩ, nếu Thẩm Dĩnh mặc vào sẽ là dáng vẻ gì.
Nghĩ vậy, anh liền gọi cho nhãn hiệu may mặc quốc tế mà mình thường đặt hàng: “Quần áo nữ, áo sơ mi, váy nữ mỗi thứ một cái, đưa đến biệt thự Ngự Cảnh Viên.”
…
Thẩm Dĩnh nhận được đống quần áo này khi cô đang ngồi đọc sách bằng điện thoại ở phòng khách, có người ấn chuông, cô mở cửa, lại không ngờ vậy mà là hai cô gái đưa hai giá treo quần áo đến.
“Chào Thẩm phu nhân, chúng tôi là nhân viên của nhãn hiệu Asasuka của nhà họ C ở Bay Plaza,đây là quần áo của cô, phiền cô ký nhận giúp.”
Thẩm Dĩnh nhìn thoáng qua giá đồ thật dài treo một đống quần áo được bọc bởi túi nilon, mặt mũi đầy dấu chấm hỏi: “Tôi không có đặt quần áo, có phải các cô giao nhầm địa chỉ rồi không?”
Nhân viên cửa hàng cười thân mặt: “Là ngài Lục đích thân đặt, không nhầm được.”
Ngài Lục?
Lục Hi?
Thẩm Dĩnh nhìn đống đồ được treo kia, trong đầu hiện lên một suy nghĩ bất khả thi mà kì lạ, có điều cô vẫn bình tĩnh cười: “Phiền cô chờ một chút.”
Thẩm Dĩnh bước đến cạnh cửa sổ, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Hi : “Lục Hi, anh đặt quần áo cho tôi?”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia lại rất bình tĩnh: “Ừ.”
Thẩm Dĩnh quay đầu liếc nhìn hai người nhân viên, cười hậm hực, lại liên tục vuốt tóc: “Tôi không mặc hết nhiều quần áo như vậy đâu…”
“Mặc không hết thì vứt đi.” Đầu dây bên kia dường như có người đang gọi anh, ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói hơi mất kiên nhẫn của người đàn ông: “Còn việc gì không?”
“Không có không có, làm phiền anh làm việc rồi, bái…” Còn một chữ ‘bai’chưa kịp nói ra khỏi miệng, điện thoại đã cúp.
Thẩm Dĩnh nhìn màn hình hiển thị cuộc trò chuyện kết thúc, tức giận nghiến răng.
Ba mươi hai tuổi, có phải là già trước tuổi không?
Thẩm Dĩnh cất điện thoại vào, quay người đi về phía cửa, lịch sự cầm quần áo của mình, nhìn hai người nhân viên đi theo phụ giúp mình khiêng đồ đạc từ tầng một lên đến tầng hai, đặt ngay ngắn trên kệ trong phòng quần áo.
Cuối cùng, Thẩm Dĩnh tiễn người đến cửa. Nhân viên cửa hàng đến nhà phục vụ thường thấy qua nhiều khách hàng, đa số đều kênh kiệu với bọn họ, đây là lần đầu tiên được đối xử khách sáo mà lịch sự như vậy, nhịn không được mà khen ngợi: “Cô Thẩm thật có phúc, lấy được một người chồng tốt như vậy.”
Vẻ mặt Thẩm Dĩnh hơi xấu hổ: “Không phải chồng tôi.”
Nhân viên cửa hàng kinh ngạc, lập tức cười càng ngọt ngào: “Hóa ra là bạn trai, như vậy đối xử với cô càng không chê vào đâu được.”
Thật vất vả mới đối phó xong, đóng cửa lại, Thẩm Dĩnh thở dài thật sâu.
Bạn trai cái gì chứ, đối với Lục Hi, cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi để anh tiêu khiển mà thôi.
Thẩm Dĩnh lắc đầu, không để mình suy nghĩ lung tung nữa. Lại quay lên lầu đi đến phòng quần áo, tiện tay cầm một cái áo sơ mi, hoàn toàn mới, phía trên vẫn còn tem. Cô liếc nhìn, tròng mắt suýt nữa rơi ra.
Hai mươi ba triệu?
Chất vải đó, hơi mỏng một chút, làm sao lại có giá hai mươi ba triệu chứ!
Thẩm Dĩnh lại nhìn một bộ đầm, 69 triệu… Cô cạn lời rồi, đây không phải quần áo, đây là một đống tiền thì có.
Lục Hi nhiều tiền, quần áo theo mùa của nhãn hiệu xa xỉ thế này, lại giống như đi buôn mà mua về cho cô một đống, anh đối với cô thật đúng là… hào phóng.
Thẩm Dĩnh chỉ nghĩ Lục Hi hẳn là rảnh rỗi không có chuyện gì làm, hoặc là thật sự ghét bỏ cách ăn mặc của mình nên mới mua quần áo cho mình, nhưng cô lại không ngờ được còn có một nguyên nhân sâu xa phía sau.
Chín giờ rưỡi tối, Lục Hi trở lại biệt thự Ngự Cảnh viên, cũng mang đến một tin tức vô cùng bất ngờ.
“Phỏng vấn?!”Thẩm Dĩnh cho là mình nghe nhầm.
Mắt phượng của người đàn ông khẽ ngước lên: “Mười giờ sáng ngày mai, phòng B-201 của công ty luật Hình Yên, không được đến trễ.”
Thẩm Dĩnh cả buổi mới tiêu hóa được tin tức này, thấy anh lên lầu, liền bước nhỏ theo sau, miệng không ngừng hỏi: “Anh sắp xếp cho tôi đến Hình Yên?”
“Ừ.”
“Nhiều công ty luật như vậy, vì sao…”
Trên cầu thang, người đàn ông dừng bước, hơi xoay người, ánh mắt mang theo vẻ áp bức phóng tới: “Không muốn đi?”
Thẩm Dĩnh nuốt nước miếng, nào dám nói thật: “Muốn đi! Chỉ là… Còn lựa chọn nào khác không?”
Lục Hi không để ý đến cô, tiếp tục đi về phía phòng quần áo. Bình thường anh về nhà đi thay đồ, trước giờ Thẩm Dĩnh vẫn luôn tránh né, hôm nay lại váng đầu, vậy mà một đường đi vào theo.
Thẩm Dĩnh thấy anh không tỏ vẻ gì, yếu ớt nhắc nhở: “Hình Yên tốt như vậy đương nhiên là tôi muốn đi. Nhưng không phải tôi suy nghĩ cho anh sao, dù sao quan hệ của chúng ta nếu ở cùng một công ty, hình như có chút không ổn…”
Động tác kéo cà vạt của Lục Hi dừng lại, quay đầu nhìn: “Chúng ta là quan hệ gì?”
Thẩm Dĩnh bị hỏi liền sửng sốt, ý thức được mình vừa nói gì, lập tức ngậm miệng lại, lắc đầu.
Lục Hi cũng không định buông tha cho cô, thân hình gần một mét chín chặn lại ánh sáng từ phía sau, anh hơi cúi người, một tay chống vào tủ quần áo sau lưng cô: “Hửm?”