Mục lục
100 Cách Cưng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

100 Cách Cưng Vợ Nói chưa dứt lời, vừa nói Thẩm Dĩnh càng thêm tủi thân, nước trong trong mắt suýt gần tràn ra tới, cô chịu đựng mới không để nước mắt rơi xuống, tôi không có khóc! Anh buông tôi ra!

Lục Hi làm sao có thể buông ra, muốn nói mới vừa rồi còn có thể để cô rời đi, lúc này thấy nước mắt của cô, nhẫn nại yêu thương hết thẩy đã trở lại, em nói nhiều lời nghe không xuôi tai như vậy, nhưng bản thân lại khóc trước, nói em khóc cái gì vậy?

Giọng điệu của anh vừa bất đắc dĩ lại dung túng, khiến trong lòng Thẩm Dĩnh càng khó chịu, anh cái gì cũng không nói, anh đều toàn làm! Anh dựa vào cái gì mà khai trừ Dư Quyết Đông, mọi người dạy tôi nhiều thứ như vậy, trong nháy mắt bởi vì tôi mà bị sa thải, còn không có chút lý do, anh muốn tôi nghĩ như thế nào…

Thực ra, mấy vấn đề này Lục Hi không phải chưa nghĩ qua, nhưng mà so sánh với sự lo ngại của anh, những điều này đều thành vấn đề nhỏ, anh thừa nhận mình muốn chiếm Thẩm Dĩnh làm của riêng là mãnh liệt đến mức có chút biến thái, nhưng anh có không có biện pháp chịu đựng được đàn ông xung quang cô có lòng ái mộ với cô.

Điều mà anh nghĩ, Thẩm Dĩnh cũng không phải không biết, lẽ nào sau này bên cạnh cô có người khác phái thì anh liền muốn tiêu diệt sao, anh đối với tôi một chút tin tưởng đáng nói cũng không có sao?

Cô yêu cầu cuộc sống bình thường, giao tiếp xã hội bình thường, mà không phải bị trói buộc, bị giam cầm.

Thật tình không biết Lục Hi không phải không tin tưởng cô,chỉ là đối với bản thân không có mà thôi, chẳng qua những việc này, người đàn ông kiêu ngạo này không dễ dàng nói ra.

Đừng khóc nữa. Thấy nước mắt của cô, trong lòng anh không thoải mái.

Không chiếm được câu trả lời hài lòng, Thẩm Dĩnh hít hít lỗ mũi, giãy giụa hai cái, anh buông tôi ra.

Buông ra để em khóc nước mắt nước mũi chạy ra ngoài sao? Người đàn ông thở dài một tiếng, cuối cùng trong lệ quang của cô đã thỏa hiệp, tôi đồng ý với em sẽ không khai trừ Dư Quyết Đông.

Thẩm Dĩnh không nghĩ tới anh sẽ lui bước thỏa hiệp, có chút khó tin, con mắt đỏ ngầu, chóp mũi hồng hồng, miệng hơi mở ra mấy phần, ngơ ngác nhìn anh, có chút khó tin, thật sao?

Nếu là giả, em không phải lại muốn khóc cho tôi xem sao? Lục Hi từ trước đến nay đều xem thường nước mắt của phụ nữ, đối với anh mà nói, nước mắt chỉ là biểu hiện mềm yếu.

Nhưng đến khi Thẩm Dĩnh xuất hiện, anh mới hiểu rõ vì sao nước mắt phụ nữ là vũ khí trí mạng, thứ lóng lánh này so với bất kỳ thứ gì đều có thể khiến anh mềm lòng.

Thẩm Dĩnh mới hòa hoãn lại, không hề giống với dáng vẻ cấp tiến như vừa nãy, sau này anh làm những việc này có thể nói với tôi trước một tiếng được không, tôi không hy vọng xa vời anh có thể nghe tôi, nhưng ít nhất cũng không cần khiến tôi cảm thấy hối hận đã nói chuyện kia với anh.

Nếu biết anh sẽ khai trừ Dư Quyết Đông, cô tuyệt đối sẽ không lựa chọn nói anh nghe chuyện Dư Quyết Đông thổ lộ.

Lục Hi hơi nhăn mày, từ trong túi lấy khăn tay đưa cho cô, em chỉ cần nhớ kỹ em là người phụ nữ của ai.

Thẩm Dĩnh lau nước mắt, nổi giận nói, của ai? Tôi làm sao biết được.

Lục Hi cũng không tức giận, đôi mắt thâm thúy híp lại nguy hiểm, giọng nói sâu kín, đúng lúc, thư sa thải tôi còn chưa thu lại.

Thẩm Dĩnh ngăn lại tay anh, đừng đừng, của anh, của anh!

Lục Hi lúc này mới thỏa mãn, thực ra anh cùng Thẩm Dĩnh phần lớn thời gian sống chung, đều là quá trình chăm sóc dạy dỗ và huấn luyện, phụ thuộc vào quan hệ mà nói, Thẩm Dĩnh thuộc về anh, cũng tuân theo anh, là cô gái nhỏ anh dạy dỗ chăm sóc tốt.

Nhưng rất nhiều thời gian, cũng không hoàn toàn như vậy, so với trước mắt, anh sẽ có thêm thời gian nuông chiều yêu cầu của cô, ví dụ như hiện tại.

Dung túng này rất đáng sợ, là một loại thỏa hiệp cam tâm tình nguyện, Lục Hi từ trước đến nay chưa từng có, cho nên cảm thấy đặc biệt đồng thời cũng ngọt như đường.

Thẩm Dĩnh lúc rời khỏi phòng tổng tài, Lục Hi đưa phần tài liệu đã ký tên bị hủy đưa cho Trịnh Tinh Cung.

Trịnh Tinh Cung vừa thấy tài liệu, vừa nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Dĩnh, không khỏi cảm thán, này quá kịch liệt, thậm chí ngay cả tài liệu cũng ký tên lệch, Lục tổng uy vũ quá…

….

Chuyện Dư Quyết Đông nghỉ việc rồi lại nhậm chức, bởi vì thời gian tương đối ngắn, mặc dù mọi người đều nghe nói, nhưng lại không có cơ hội hiểu nhiều hơn, nhưng thực ra chuyện qua đi, Dư Quyết Đông và Thẩm Dĩnh hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

Này cũng là trong dự liệu, Dư Quyết Đông là người thông minh, phỏng chừng cũng hiểu rõ ảnh hưởng củaThẩm Dĩnh trong đó.

Chẳng qua Thẩm Dĩnh lại rất cảm ơn, dù sao Dư Quyết Đông không có vì vậy mà ghi hận mình, cũng không có ở trong nội bộ công ty nói qua tin đồn của cô.

Chỉ chớp mắt, thời tiết chuyển lạnh, trận tuyết rơi đầu tiên của hạ đông, năm nay tuyết rơi cực kỳ sớm, giống như nói trước thời gian nửa tháng, Thẩm Dĩnh nghênh đón thời điểm mùa đông lạnh lẽo tới cũng không quên, sinh nhật của Lục Hi sắp tới rồi.

Nhắc tới sinh nhật, nhức đầu nhất vẫn là tặng quà.

Người khác thì thôi đi, Lục Hi bình thường cái gì đều không thiếu, cũng cực kỳ khó lựa chọn.

Thẩm Dĩnh không có ý tưởng gì, còn phải cùng Phó Thanh đi dạo phố, con gái đi dạo phố cũng không cảm thấy buồn chán, cửa hàng nhiều như vậy trên dưới năm tầng đều đi dạo hết, cuối cùng Thẩm Dĩnh nhìn trúng một đôi măng-sét.

Người đàn ông đó tây trang mặc rất tinh tế, diện mạo cà vạt ngay ngắn, luôn có một loại khí chất của đàn ông cấm dục, anh đối với tay áo cũng yêu cầu rất cao, trong phòng quần áo ở nhà có ngăn tủ kéo, toàn bộ đều là khuy măng sét.

Phu nhân ánh mắt của cô thật tốt, khuy măng sét này là bản giới hạn mùa đông của chúng tôi, cũng là bản tạp chí của chúng tôi, yêu cầu đặt trước. Nhân viên bán hàng giới thiệu nhiệt tình, cà vạt kết một bên cũng mang qua, đây là nguyên bộ năm nay cà vạt được cất kỹ cũng được mang ra, trải qua cải tạo chống nhăn duy trì được lớp áo, cho dù mang bao nhiêu tiếng cũng không nhăn, được làm từ lông dê thiên nhiên thoáng khí, cũng giữ ấm điều tiết nhiệt độ cơ thể.

Thẩm Dĩnh nhận lấy nhìn một cái, cho dù là lớp bao bên ngoài hay là chế tác đều rất tinh xảo, cà vạt màu xanh đen mặt trên phối hoa văn tối kẻ ô mảnh, không có quá nhiều trang trí cuốn hút, kiểu dáng rất thương vụ, trên đầu cái kẹp cà vạt nạm một viên kim cương nhỏ, làm nổi bật nét chính.

Nghĩ đến cà vạt này được thắt ở cổ của anh, lúc nào cũng đều ở trên người, ngay cả dính vào nhiệt độ cơ thể của anh trở nên ấm áp, cô liền không tự giác nhếch miệng lên.

Thẩm Dĩnh nhìn giá cả một chút, cùng với khuy măng sét cộng lại không tính là rẻ, nhưng dù sao cũng là quà tặng sinh nhật, quyết tâm phải mua, Lục Hi người đàn ông kia toàn thân không có chỗ nào rẻ.

Tôi gấp gáp tặng người, đặt trước thì phải đợi bao lâu?

Hiện tại đặt trước nhanh một chút, khoảng hai ngày liền có thể đến lấy.

Tính toán thời gian, nhưng vừa lúc còn kịp.

Cô cầm lấy khuy măng sắt từ trong quầy tủ đưa cho Phó Thanh xem, cô cảm thấy thế nào?

Phó Thanh gật đầu, cũng được, rất hợp với vị kia nhà cậu.

Nhân viên bán hàng nghe thấy câu này, ngầm hiểu nhìn về phía Thẩm Dĩnh, hơi thở mạnh mẽ thành thục như vậy lại không quá cứng nhắc, tặng cho người yêu của cô không còn gì thích hợp hơn.

Người yêu…

Thẩm Dĩnh không có nói gì, mặt đỏ dùng cùi chỏ đỉnh một cái Phó Thanh bên cạnh, cậu đừng nói mò!

Ô ô ô, còn ngượng ngùng hả? Phó Thanh cười trêu ghẹo cô, thấy mặt cậu đỏ như vậy, còn không nói gì!

Được , nói nhiều quá. Thẩm Dĩnh đem đồ đạc đưa trở lại, giúp tôi điều hàng, tôi hiện tại trả tiền.

Được rồi, mời cô theo tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK