Tai Thẩm Dĩnh lặng lẽ đỏ lên tận mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Ừm.”
“Chồng cô ngoại tình, cô muốn trả thù anh ta, giành chút tài sản?” Anh tiếp tục hỏi.
Thẩm Dĩnh không hề tức giận: “Ừm.”
“Anh ta chưa từng chạm vào cô?”
Theo bản năng: “Ừm.”
Trả lời xong, người đàn ông đang ngồi trên ghế đột nhiên đứng dậy, Thẩm Dĩnh còn chưa phản ứng lại người kia đã đứng trước mặt cô, ngón tay khớp xương rõ ràng nâng cằm cô lên: “Cô biết công ty luật Hình Yên rất ít kiện hôn nhân không?”
Thẩm Dĩnh nhìn anh, không hiểu.
“Luật sư lớn kiện tụng khinh thường không thèm nhận, luật sư nhỏ không giải quyết được, đặc biệt là vụ án không có gì béo bở như của cô, thực sự là vô bổ cho nên yêu cầu phí luật sư rất cao, cô có tiền không?” Từng câu từng chữ của anh đều vững như núi Thái Sơn, khí thế bức người.
Thẩm Dĩnh hơi nhíu mày, cô không có tiền, tấm thẻ lệ thuộc trên tay cô phỏng chừng cũng sẽ bị đóng băng trong một khoảng thời gian ngắn. Nghĩ lại thì cô thật sự ngốc, chưa gì đã vạch mặt, chứng cứ không có đến tiền cũng không.
Mượn Phùng Tuyết Du?
Cô không có mặt mũi này, cũng biết tiền mượn chỉ là muối bỏ bể nhưng kiện tụng lên tòa án lại là trường kỳ kháng chiến.
Suy nghĩ trong đầu rất loạn, Thẩm Dĩnh cảm thấy bản thân thật giống như cá mắc cạn, trừ việc bị động tiếp nhận thì không còn cách nào khác, càng nghĩ càng sốt ruột, càng sốt ruột càng tủi thân, vành mắt dần đỏ lên, đáy mắt đã chứa đầy nước.
Lục Hi đột nhiên buông tay ra, anh hơi nhíu mày, nhìn thấy dung dịch trong suốt lấp lánh sắp tràn ra nơi hốc mắt cô, hoa cúc non khóc rồi, phản ứng này nằm trong dự liệu, còn điều ngoài dự liệu là anh lại thấy điềm đạm đáng yêu.
Chẳng trách hôm đó cô lại lo gan xuất hiện ở hội sở như thế, thì ra là chồng ngoại tình.
Đột nhiên Lục Hi có chút kiên nhẫn, ngón tay miết qua cằm cô, ngón cái dừng trên môi cô, vuốt ve đôi môi hồng đỏ, nhớ đến đêm đó anh chưa hôn cô, đôi mắt dần trở nên thâm thúy: “Vụ án này tôi có thể giúp cô giữ chắc phần thắng, có muốn không?”
Muốn không?
Hàm ý hai chữ này rất sâu xa, bên môi Thẩm Dĩnh rất ngứa, cô nghiêng đầu nhưng không tránh được, đôi mắt hạnh trong suốt nhìn anh: “Vậy anh muốn gì?”
Lục Hi cong môi, còn biết thương lượng điều kiện cũng xem như không quá ngốc.
Tiến gần hơn một chút, anh ngửi mùi hương sạch sẽ ở cổ cô: “Tôi muốn cô.”
Ba chữ này từ miệng anh nói ra nhưng vẻ mặt anh lại không chút thay đổi.
Thẩm Dĩnh nghe xong lại kinh hồn bạt vía: “Từ ‘muốn’ này của Tổng Giám đốc Lục chỉ điều gì?”
Lục Hi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô nghĩ bản thân mình có gì có thể cho tôi được?”
Anh có tiền, có quyền, có thế lực, không thiếu thứ gì. Đừng nói là Thẩm Dĩnh , địa vị của anh cũng cao hơn Đoàn Trí Thiên không chỉ một chút, thứ cô có thể cho anh cũng chỉ có thân thể cô.
Ánh mắt Thẩm Dĩnh lạnh xuống: “Yêu cầu của tổng Giám đốc Lục, e rằng tôi không thể đáp ứng.”
Một đêm đó đã là sai lầm, bây giờ lại tiếp tục lún sâu vào chẳng phải là hoàn toàn sai rồi sao!
Nhưng hiển nhiên Lục Hi không có ý định bỏ qua cho cô: “Với kinh nghiệm của tôi, cho dù cô có vay tiền thì luật sư Nghiêm cũng sẽ không tiếp nhận vụ án của cô, phiền toái lại không thu được kết quả tốt, luật sư của Hình Yên không phải cải trắng bên đường, trước nay đều không phải phần được chọn.”
“Anh uy hiếp tôi?”
“Sự thật khách quan.”
Thẩm Dĩnh nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, đột nhiên cảm thấy vận mệnh trêu người, nụ cười có chút bi thương: “Thân phận Tổng Giám đốc Lục như vậy muốn phụ nữ như nào mà không có, hà tất phải làm khó phụ nữ đã có một đời chồng như tôi.”
Ai ngờ, Lục Hi lại thoải mái thừa nhận: “Không may, thân thể tôi chỉ có phản ứng với cô.”
Thẩm Dĩnh nghẹn họng: “Kỹ thuật của tôi không tốt.”
Câu này là Lục Hi nói với cô, lúc này cô lại lấy ra để chặn họng anh.
Anh cười mị hoặc chúng sinh: “Kỹ thuật không tốt cũng không sao, tôi có thể từ từ dạy cô.”
Lúc này mặt Thẩm Dĩnh đã đỏ ửng, nói đến những vấn đề nhạy cảm thì phụ nữ không bao giờ có thể là đối thủ của đàn ông.
Cô không khỏi xấu hổ: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?!”
Người đàn ông tiến lại gần, giữa hai người dường như không còn kẽ hở, hương thơm cây tùng nhàn nhạt trên người anh bao phủ lấy cô, anh nhẹ nhàng nói một chữ bên tai cô.
Thẩm Dĩnh nghe xong mặt đỏ đến tận cổ, không nhịn được thô bạo vung tay lên mặt anh: “Đồ hạ lưu!”
Lục Hi nhanh hơn cô một bước nắm lấy bàn tay nhỏ bé, dễ dàng giữ lấy đưa ra phía sau cô, kìm chặt cô rồi xoay người lại mở cánh cửa bên cạnh đẩy cô vào trong, Thẩm Dĩnh vừa nhìn liền thấy đây là một phòng nghỉ không nhỏ.
Cô lùi vào góc tường, hai tay ôm trước ngực: “Lục Hi, anh bình tĩnh lại đi!”
Người đàn ông thuận tay cởi bỏ cà vạt vứt lên mặt bàn bên cạnh, áo khoác ngoài của bộ âu phục cũng được cởi ra treo lên giá, khuy áo lấp lánh của chiếc áo sơ mi trắng được gỡ ra, động tác tràn đầy hormone nam tính khiến tim người khác đập nhanh hơn vài phần.
Thẩm Dĩnh không kịp thưởng thức, nhìn thấy một loạt động tác này, da đầu tê rần, cô nhanh chóng níu chặt quần áo trên người, trong lòng có chút hoảng loạn: “Anh, anh là luật sư, đây còn là công ty anh, nếu như anh làm bậy thì tôi sẽ gọi người vào đấy!”
Lục Hi cười nhạt sự áp chế của cô: “Cô có thể hét to lên cũng được, ở đây hiệu quả cách âm không tồi, xem giọng cô lớn hay cánh cửa dày hơn.”
Khi nói, anh đã đi tới trước mặt cô, hai tay không nặng không nhẹ nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, hôm nay cô trang điểm nhạt càng khiến vẻ đẹp của cô thêm tuyệt mỹ, chỉ tiếc là màu son trên môi cô, anh không thích.
Lục Hi không hôn cô, trực tiếp đưa tay xé áo sơ mi của cô, cúc áo bật ra, Thẩm Dĩnh kinh hoảng đưa tay lên che lại bị anh nhẹ nhàng giữ lấy đưa lên đỉnh đầu.
Thẩm Dĩnh vặn vẹo thân mình: “Lục Hi , tôi còn chưa ly hôn, anh làm như vậy là tôi thêm một bậc đấy!”
“Chỉ cần cô theo tôi, tôi sẽ giúp cô ly hôn.” Lục Hi lưu luyến da thịt nhẵn nhụi của cô, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô không chớp: “Tôi có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của cô khiến người chồng trước của cô táng gia bại sạn, thân bại danh liệt.”
Thẩm Dĩnh sửng sốt một chút, nghĩ đến Đoàn Trí Thiên lại nhìn tình thế hiện tại, lòng cô đau đớn tột cùng, chưa bao giờ cô nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, cô ở bên người đàn ông khác để đả kích Đoàn Trí Thiên .
Vẻ mặt bi thương của cô khiến ánh mắt Lục Hi trầm xuống, dường như cô rất thích người chồng trước kia.
Lục Hi thu tay lại, rút khăn tay ra lau sạch người, Thẩm Dĩnh mất hết khí lực, thuận theo vách tường trượt xuống ngồi xổm trên đất, đôi tay ôm lấy đầu gối, khóc lên thành tiếng.
“Đứng lên.”
Giọng nói người đàn ông trong trẻo lạnh lùng không mang theo một chút sắc dục, khác xa một trời một vực với vẻ gợi cảm ban nãy.
Thẩm Dĩnh như không nghe thấy, cô vẫn ngồi đó khóc.
Lục Hi trước nay không có tính nhẫn nại với nước mắt phụ nữ, lúc này nhìn chỉ thấy thật phiền lòng, nhưng trong sự phiền lòng này còn có một chút gì khác nhưng anh lại không nói ra được là cái gì.
“Thẩm Dĩnh , đứng lên.” Anh gọi tên cô.