Lúc đi ra khỏi công ty Hình Yên, Thẩm Dĩnh vẫn còn đang mắng người, tuy lần này Lục Hi sắp xếp tài xế cho cô, nhưng việc này bắt nguồn từ hành động “cầm thú” của anh.
Thẩm Dĩnh vừa xoa bả vai, vừa đau đớn mắng người, đợi sau khi đi làm rồi, cô nhất định sẽ cách anh thật xa mới được, nếu không lúc nào cũng có thể bị anh bắt đi như thế này, vậy thì cô cần đi làm nữa à.
“Cô Dĩnh, ngài muốn trực tiếp trở về Ngự Cảnh viên hay sao?” Tài xế hỏi ý kiến của cô.
Thẩm Dĩnh nghĩ một chút nói: “Đi đến chung cư Hồng Uyển đi ạ.”
Nghĩ tới cũng rất lâu chưa đi thăm ba mẹ, lần trước ngoài việc của Đoàn Trí Thiên thì cô cũng nên về thăm họ rồi.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng trước cổng tiểu khu Hồng Uyển, mang theo một ít đồ bổ mua ở cửa hàng trên đường đi lên lầu, khu nhà kiểu cũ không có thang máy, một mình cô cầm theo một đống đồ bổ mang lên tầng bốn.
Người mở cửa là Đào Ly Hinh , nhìn thấy cô bao lớn bao nhỏ, lập tức nhận đồ: “Sao đến mà không gọi điện cho mẹ và ba con, ba mẹ xuống lầu giúp con cầm một ít.”
“Không sao đâu ạ, mấy thứ này vẫn chưa làm khó con đâu ạ.”
“Mau vào đi.”
Mẹ con hai người tiến vào phòng, hai phòng ngủ một phòng khách, Thẩm Tri Lịch đang luyện bút lông trên bàn của phòng bếp, đây là thói quen nhiều năm rồi, không thể bỏ được.
“Ba.” Thẩm Dĩnh đi tới, thân thiết kêu một tiếng.
Từ khi còn bé Thẩm Tri Lịch đối với Thẩm Dĩnh rất tốt, cùng với Đào Ly Hinh , ông mãi mãi là đối lập, ông rất nuông chiều cô, cho dù là kết hôn lập gia đình rồi, mỗi lần trở về vẫn xem cô là cô gái nhỏ.
Nhưng lần này Thẩm Tri Lịch thái độ ngược lại rất khác thường, mang theo sự tức giận rõ ràng mà đáp một tiếng: “Con còn biết trở về.”
Thẩm Dĩnh không hiểu, Đào Ly Hinh vội vàng giảng hòa: “Được rồi, con gái cũng đã trở về rồi, ông còn tức giận cái gì!”
“Bà nói tôi tức giận cái gì? Thông gia người ta gọi điện thoại đến cáo trạng với chúng ta rồi, tôi mất mặt!” Nói xong, Thẩm Tri Lịch đem cây bút lông trong tay nặng nề để xuống.
Thẩm Dĩnh nghe ra sự mờ ám, trong lòng hoảng lên: “Ba, có phải là Đoàn Trí Thiên tìm ba không?”
Đào Ly Hinh nghe được cũng thở dài một tiếng, kéo Thẩm Dĩnh qua một bên: “Không phải Cường Trần , là La Linh Phân .”
Thẩm Dĩnh nhíu mày: “Bà ta tìm ba con làm gì?”
Đào Ly Hinh có chút do dự nhìn con gái của mình, rốt cuộc vẫn là kể toàn bộ: “Tiểu Dĩnh, thời gian gần đây con có phải là vẫn luôn không về nhà?”
“…”
Thẩm Dĩnh nghĩ đến Đoàn Trí Thiên có thể là dùng việc này để uy hiếp mình, nhưng cô thật sự không ngờ anh ta sẽ không biết xấu hổ mà tìm đến nơi này của ba mẹ cô.
Thẩm Tri Lịch thấy cô không nói chuyện, cho rằng là ngầm thừa nhận, trong lòng càng thêm tức giận: “Thẩm Dĩnh , con kết hôn thì chính là đã kết hôn rồi, cho dù có gặp chuyện gì thì con cũng không thể không về nhà, con làm như vậy có biết là sẽ bị người ta nói ra nói vào không?”
Thẩm Dĩnh nghẹn lời: “Con bị đồn gì chứ?”
Nếu đồn thì cũng là do tên khốn Đoàn Trí Thiên đồn mà ra.
“Con không về nhà mà ở bên ngoài thì con xem sẽ bị đồn thành thế nào? La Linh Phân bà ta tìm đến chỗ này là nói con ở bên ngoài có người khác, ba và mẹ con sửng sốt đến nỗi nói không ra lời.”
Việc này vốn dĩ là hai người bọn họ cũng không tin, nghĩ đến việc của tụi nhỏ thì để tụi nhỏ tự giải quyết, nhưng hôm nay Thẩm Dĩnh vừa đến, Thẩm Tri Lịch nhịn không được mà tức giận, Đào Ly Hinh muốn ngăn lại ông thì đã không kịp nữa rồi.
Lời đã nói ra, cũng như nước đã hắt ra ngoài.
Thẩm Dĩnh nghe thấy khó tin mà nhìn Thẩm Tri Lịch : “Ba, ba nói gì vậy chứ, người khác bôi nhọ con, ba cũng muốn theo bọn họ hay sao?”
Việc đã đến nước này, cô sớm đã không quan tâm đến người nhà họ Đoàn xem cô như thế nào rồi, thứ cô quan tâm là thái độ của người thân mình, La Linh Phân chửi cô mười câu cũng không bằng một từ của Thẩm Tri Lịch .
Thẩm Dĩnh lúc này mới cảm thấy sụp đỗ, là sụp đỗ từ trong đáy lòng: “Con ở bên ngoài có người khác? Đoàn Trí Thiên và Thiệu Mộc Giai gian díu với nhau, ba nói xem con còn trở về như thế nào nữa! Căn nhà đó sớm đã không phải là nhà của con nữa rồi!”
Lời vừa nói ra, Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh đều ngẩn người, lượng tin tức quá lớn, hai người bọn họ không thể tiếp nhận nỗi.
“Con nói Đoàn Trí Thiên gian díu với người khác?”
Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi, vốn không muốn nói, nhưng lời của Thẩm Tri Lịch không thể nghi ngờ chính là sợi rơm cuối cùng đè chết cô: “Phải, cho nên không phải con không tuân thủ đạo đức phụ nữ, là do La Linh Phân để con trai của bà ta đổi trắng thay đen.”
Nói xong, Thẩm Dĩnh cảm thấy hơi quá đáng, bình tĩnh lại cảm xúc nói: “Ba, mẹ, con đã quyết định ly hôn với Đoàn Trí Thiên rồi, sau này người của nhà họ Đoàn , hai người cũng đừng để ý tới nữa.”
“Ly hôn?!” Đào Ly Hinh giật mình hai giây, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, vành mắt đỏ lên: “Làm loạn rồi!”
Thẩm Tri Lịch hiển nhiên không ngờ đến kết quả sẽ như vậy, còn buồn hơn Đào Ly Hinh , ông càng tức giận: “Thẩm Dĩnh , lúc đầu con muốn kết hôn với Đoàn Trí Thiên , ba với mẹ con phản đối con cũng không nghe, bây giờ thì xong rồi, ly hôn? Nói thật nhẹ nhàng, con có biết sau khi ly hôn con phải đối mặt với thứ gì không?”
“Con biết thì như thế nào, con cũng phải đối mặt!” Thẩm Dĩnh nhịn không được nâng cao âm lượng, người làm sai không phải là cô, vì sao ai cũng đổ lỗi trên đầu cô?
Lồng ngực Thẩm Tri Lịch thở hổn hển: “Nếu bản thân con đã lựa chọn như vậy thì cũng không còn đường lui nữa, con cứ mắt nhắm mắt mở mà miễn cưỡng cho qua việc này đi, ly hôn? Ba thật sự mất mặt vì người như con rồi!”
Quanh năm làm việc ở cơ quan chính phủ, sau đó tuy đã bị ban kỉ luật nhưng Thẩm Tri Lịch vẫn rất cần mặt mũi.
Tất cả lời phản bác của Thẩm Dĩnh đều bị một câu này chặn lại, tất cả đều không cần thiết nói nữa, nếu như người khác không hiểu cho cô thì cô cũng không cần nói nhiều nói, họ cũng sẽ không hiểu.
“Được, con làm mọi người mất mặt, con đi.”
Thẩm Dĩnh cầm túi, chân không ngừng bước về phía cửa, Đào Ly Hinh thật sự không kéo cô lại, nhìn cô giận dỗi rời đi, nhịn không được mà rơi nước mắt: “Thẩm Tri Lịch , ông cứ nói đi, nếu như con gái có gì bất trắc thì hai chúng ta cũng không sống nỗi nữa!”
…
Thẩm Dĩnh đi ra khỏi cửa cầu thang thì khóc lên, cô chạy đến vườn hoa của tiểu khu, ngồi trên ghế đá, không tiếng động rơi nước mắt, nghĩ đến Thẩm Tri Lịch bảo cô cho qua chuyện này, tim Thẩm Dĩnh khó chịu vô cùng.
Xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao?
Trái tim cô không rộng lượng như vậy, cô rất ích kỉ, không thể nhắm mắt cho qua chuyện đã xảy ra được, càng không cho phép người khác chà đạp lên tình cảm của cô, chuyện của Đoàn Trí Thiên và Thiệu Mộc Giai cứ xem như là xui xẻo mà dẫm phải phân chó đi, lúc nào cũng làm cho cô buồn nôn ghê tởm, cô không thể thuyết phục được bản thân mình mà nhắm mắt bỏ qua.
Thẩm Dĩnh hít mũi một cái, thứ cô muốn từ trước đến giờ cũng không nhiều, trước kia cô yêu Đoàn Trí Thiên như vậy, cho dù anh ta làm cái gì cô cũng đều ăn, La Linh Phân chèn ép cô, cô cũng đều nhịn, chỉ cần trong lòng anh ta có cô thì được rồi.
Nhưng đáng tiếc, thậm chí chỉ một chút anh ta cũng không muốn trả giá.
Đúng vậy, con đường này là do cô chọn, không quan tâm ba mẹ phản đối mà gả cho người đàn ông mình toàn tâm toàn ý yêu thương, nhưng vậy cũng là sai sao?
Là cô không có mắt, gặp phải người không đàng hoàng, nhưng cô chẳng qua là sai hoàn toàn khi toàn tâm toàn ý yêu người như thế, bởi vì tình yêu này mang đến cho cô vô vàng vết thương.
Rung rung…
Điện thoại trong túi vang lên, Thẩm Dĩnh dường như là không nghe thấy, cứ để cho nó rung lên không ngừng, nhưng đối phương dường như rất cố chấp, cô không nhận điện thoại thì anh ta vẫn một mực gọi.
Cầm điện thoại lên nhìn, không ngờ là tên khốn kiếp Đoàn Trí Thiên gọi đến.
“Alo, sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?” Giọng Đoàn Trí Thiên không kiên nhẫn truyền đến.
Uỷ khuất và tức giận trong lòng Thẩm Dĩnh như dồn nén lại một cục, nghe thấy lời nói như vậy giống như kim châm bỗng nhiên tức giận nói: “Đoàn Trí Thiên , anh náo loạn đủ chưa?”
Là cô đánh giá cao bản thân, đối với sức chiến đấu và dây dưa như vậy, cô thật sự là lực bất tòng tâm.
Giọng nói của người phụ nữ mang theo giọng mũi nồng đậm truyền đến, thậm chí có chút run rẩy không ổn định, ở đầu bên kia điện thoại, Đoàn Trí Thiên ngồi thẳng người lên: “Cô khóc à?”