CHƯƠNG 108: TÔI CÓ THỂ Ở LẠI BÊN CẠNH ANH SAO
Thẩm Dĩnh cơ hồ như muốn chết chìm trong biển nước mắt cay đắng, lồng ngực từng trận đập kịch liệt, đau dữ dội. Cô hoảng loạn bất lực, đặc biệt là những bức hình trên màn hình di động, đã đè chết cọng rơm rạ cuối cùng của cô.
Cô chưa từng làm những chuyện này, thế nhưng lời giải thích cực kì yếu ớt này sẽ có ai nghe đây?
Lục Hi sẽ, thế nên anh gạt hết tất cả không nói với cô, tự mình đảm đương hết thảy. Thế nhưng cái này vĩnh viễn cũng không đủ, ngoại trừ mang đến cho anh thứ áp lực vô tận, thì không có bất kì hiệu quả gì.
Người nhà họ Lục sẽ không tin, xã hội bên ngoài cũng không tin.
Cô không muốn làm lỡ anh, gia đình, sự nghiệp, danh dự, bất luận là ở hạng mục nào cô cũng không muốn.
Thẩm Dĩnh đang khóc đến nao lòng, bỗng nhiên bên tai truyền tới một tiếng vang nhỏ.
Trái tim bỗng nhiên thắt lại, cô thậm chí không kịp lau sạch nước mắt mà gấp gáp đứng lên rồi quay lưng lại.
Sau lưng, bước chân vững vàng của người đàn ông càng lúc càng gần, cho đến lúc đứng sau lưng cô, một đôi tay mang theo hơi ấm đặt lên vai cô, mấy giây sau thì tăng thêm chút lực.
Cơ thể của Thẩm Dĩnh cực kì cứng ngắc, vội vàng đưa tay lên lau mặt một cái, cố gắng làm cho giọng nói của mình không quá run rẩy như thế: “Tôi xuống lầu làm cho anh ít thức ăn, anh về phòng ngủ trước…”
“Thẩm Dĩnh, nhìn tôi.”
Không biết có phải do bị sốt hay không, mà làm cho giọng nói của anh cũng mang một phần khàn khàn. Biết được thái độ của người nhà anh, Thẩm Dĩnh căn bản cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Bây giờ cô… rất khó chịu.
Lục Hi thấy cô gái nhỏ không nhúc nhích đứng trước mặt anh, cưỡng ép xoay người cô lại, như dự đoán, thấy được một đôi mắt đỏ vì khóc, còn có đôi môi tái nhợt nhức mắt kia.
Hai người đối mặt với nhau, bầu không khí cũng yên lặng mấy phần, đối với Thẩm Dĩnh mà nói thì mỗi một giây trôi qua đều là giày vò hết sức.
Một hồi lâu, bàn tay của người đàn ông lau qua gò má cô, thay cô lau sạch những giọt nước mắt vương khắp nơi, giọng nói mềm xuống: “Khóc gì đấy?”
Thẩm Dĩnh cụp mắt, biết được khả năng anh không nghe được nội dung nói chuyện của mình với Đoàn Trí Thiên, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là thắng kiện nên tâm trạng hơi phức tạp.”
“Không vui sao?”
“Không…” Thẩm Dĩnh mở miệng, thế nhưng làm thế nào cũng không nói hai chữ vui vẻ ra khỏi miệng được.
Ngay tại lúc cô phân tâm, chiếc điện thoại nắm chặt trong tay bị dùng sức lấy đi, cô chợt tỉnh hồn, nhưng vẫn chậm một bước, điện thoại đã rơi vào tay Lục Hi rồi.
“Đưa cho tôi!” Gần như là phản xạ có điều kiện, Thẩm Dĩnh đưa tay về phía anh muốn đoạt điện thoại lại.
Chỉ tiếc không có ưu thế về chiều cao bẩm sinh, cố tình anh lại muốn xem, cô căn bản cũng không chạm tới.
Tấm hình, tin nhắn, ghi chép trò chuyện điện thoại, toàn bộ đều xem vào mắt. Sắc mặt của người đàn ông rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi dù chỉ một chút, thế nhưng chính là sự bình tĩnh này làm cho hơi thở của Thẩm Dĩnh cũng không yên.
Sau khi xem xong, anh khóa điện thoại, đưa trả lại cho cô: “Vì cái này nên mới khóc sao?”
Thẩm Dĩnh thở ra một hơi, nụ cười trên môi như có như không, dáng vẻ rất yếu ớt: “Tôi không muốn nói với anh, tôi cũng không muốn nói, tôi… Chỉ là cảm thấy rất mất mặt.”
Sắc mặt vẫn không thay đổi của người đàn ông rốt cuộc cũng nổi lên một tia gợn sóng, đưa tay giữ lại bả vai không ngừng run rẩy của cô, giọng nói trầm thấp hỏi: “Tại sao em lại thấy mất mặt?”
“Tôi không muốn anh khó chịu vì tình cảnh của tôi, tôi không trách ai cả. Một đoạn hôn nhân là tự tôi chọn, cho dù không có gì xảy ra, cho dù bị người ta hiểu lầm, tôi cũng không có gì oán trách…” Thẩm Dĩnh ngoại trừ lắc đầu thì vẫn là lắc đầu, hầu như nói xong câu này trong nghẹn ngào.
Tất cả sự cao thượng và tự nhiên của cô, đều là trái tim cực kì nhạy cảm và yếu ớt.
Cô sợ Lục Hi sẽ nổ súng vào tim cô, thế nên cô ngã xuống trước.
“Thế nên? Em phải rời khỏi tôi, hay là tiếp tục ở lại bên cạnh tôi, hả?” Trong mắt Lục Hi đều là dáng vẻ yếu đuối của cô. Lúc hỏi ra những lời này, anh vẫn bình thản bình tĩnh như vậy, nhưng chỉ có chính anh mới biết, nhiệt độ trong người vì những lời này mà càng cao hơn.
Trái tim như bị treo lên cao, trong đầu thoáng hiện vô số ý nghĩ rồi lại biến mất, cuối cùng, cô vẫn là để vấn đề lại cho anh: “Tôi có thể ở lại bên cạnh anh sao?”
Lục Hi cảm thấy trái tim lập tức như bị thứ gì đó nắm chặt, đau đến chân mày cũng nhíu lại. Bộ dạng dè dặt hỏi thăm của cô, dáng vẻ chờ mong nhưng lại cố gắng che giấu ấy, cứ vậy mà làm anh tan nát cõi lòng.
Anh không trả lời, chỉ là màu sắc của con người trở nên rất đậm, thân thể cao ngất hơi cúi xuống, chính xác không sai mà chiếm lấy môi cô.
Một nụ hôn nóng bỏng, khó thể tách rời là vì hai người lưu luyến lẫn nhau, vào giờ phút này, ngôn ngữ không đủ để bày tỏ, vậy thì làm gì đó đi.
Thẩm Dĩnh bị nụ hôn này hòa tan, tầng giam cầm cứng như thép ấy biến mất, cô tự biết mình mong mỏi người đàn ông này đến mức nào.
Muốn ở lại bên cạnh anh sao?
Thật sự… rất muốn.
Lục Hi nhìn người phụ nữ thở dốc trong ngực mình, gương mặt to chừng một bàn tay kia cũng hiện lên một tia đỏ ửng, thuận mắt hơn rồi: “Cho dù em có muốn ở lại bên cạnh tôi hay không, tôi cũng sẽ không để em đi.”
“Thế nhưng người nhà của anh…”
“Họ không hiểu em, cũng không hiểu tôi, chuyện của tôi người khác nói đều không tính.”
Thẩm Dĩnh sao có thể không biết, anh có năng lực và lập trường để chọn cuộc sống mà mình muốn, nhưng dù sao đó cũng là người thân của anh, cô không muốn vì mình mà Lục Hi lại ồn ào không vui với trong nhà rồi lại tan rã.”
Giống như là nhìn ra suy nghĩ của cô, người đàn ông nâng cằm cô lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đáy mắt cô: “Thẩm Dĩnh, tin tôi, tất cả đều giao cho tôi, em chỉ cần ở bên cạnh tôi thôi được không?”
Thẩm Dĩnh nhìn ánh mắt của anh, đáy lòng rất xoắn xuýt: “Tôi không có không tin anh, tôi chỉ là không tin chính mình.”
“Đoàn Trí Thiên nhiều nhất là có thể làm vậy, em đừng quá lo.” Lục Hi vốn không muốn nói với cô những cái này, nhưng thấy cô thật sự hốt hoảng mới nói ra: “Những tấm hình đó không đủ để đưa tới ảnh hưởng lớn, chờ cha mẹ già nghĩ ra là tốt rồi, họ cũng cần thời gian.”
“Thật sự có thể nghĩ thông sao? Ngay cả chính tôi cũng…”
“Thật.” Lục Hi không cho cô cơ hội chất vấn, ôm người vào trong ngực: “Có tôi đây rồi.”
Nói xong, anh buông Thẩm Dĩnh ra, dưới ánh mắt không hiểu của cô mà xoay người xuống lầu, lúc trở lại trên tay có thêm một ly sữa bò nóng: “Uống nào, sữa bò an thần.”
Thẩm Dĩnh nhận lấy, tuy rằng
Anh còn mặc áo ngủ, cổ áo mở ra, Thẩm Dĩnh chạm được da thịt nóng trên ngực anh mới nhớ ra người này đang sốt.
Không để ý chuyện muốn ba hay bốn, lập tức đẩy anh vào phòng, lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể anh, ba mươi tám phẩy hai độ, cũng may không phát sốt nữa.
Thẩm Dĩnh lấy khăn lông rồi lại vắt cho anh lần nữa, bàn tay của người đàn ông bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, ngồi ở mép giường kéo cô vào giữa hai chân, mái tóc mềm mại trên trán anh hơi lộn xộn:”Ở đây với tôi, được chứ?”
Thẩm Dĩnh không phản ứng gì, chỉ nhìn anh. Lục Hi khẽ thở dài một tiếng, trực tiếp ôm người lên trên giường, quấn chăn, khắp mũi đều là mùi hương thoang thoảng dễ ngửi trên người cô, đầu óc nháy mắt thoải mái hơn nhiều.
Thẩm Dĩnh còn muốn nói gì đó: “Lục Hi…”
“Xuỵt, để tôi ngủ một lát, tỉnh ngủ rồi nói sau.” Vừa nói vừa hôn cô một chút, lập tức nhắm mắt lại, giống như rất mệt mỏi.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, Thẩm Dĩnh không đành lòng quấy rầy anh, nhìn gương mặt anh tuấn khi ngủ của anh, trong đầu có đủ loại ý tưởng. Suy nghĩ một chút cũng hơi mệt mỏi, trong lúc mơ màng cô cũng ngủ luôn.
Một giây sau khi cô đi vào mộng đẹp, Lục Hi nằm bên cạnh cô nghe được hơi thở ổn định của cô, cơ hồ là lập tức mở mắt.
Trong ánh mắt thâm thúy kia không có một chút dịu dàng như vừa nãy, tất cả đều là sự lạnh lẽo và khủng hoảng tuy đã được kiềm chế nhưng vẫn rất mạnh mẽ.
Động tác nhẹ nhàng chậm rãi rút tay ra khỏi cổ cô, sợ đánh thức cô, quần áo cũng không kịp thay mà đẩy cửa ra khỏi phòng ngủ.