Đoàn Trí Thiên tìm người điều tra Thẩm Dĩnh , anh đã sớm phát hiện ra, chỉ có điều anh không muốn nói chuyện này cho Thẩm Dĩnh biết, bây giờ cũng vậy.
Anh không tiếp lời mà chợt hít một hơi thuốc và nuốt vào trong họng: “Tối nay cất đồ đi, ngày mai không cần dùng tới nữa.”
Thẩm Dĩnh hơi hoảng hốt mất vài giây: “Mấy thứ bản gốc của tôi đã đủ làm chứng cứ chưa?”
“Đủ rồi.” Đôi môi mỏng gợi cảm của người đàn ông nhẹ nhàng phun ra một làn khói trắng.
Cô dịch về phía trước và nhìn anh vô cùng chăm chú: “Anh chắc chứ?”
Phải biết lần này cô đi lại chẳng khác nào ngả bài với Đoàn Trí Thiên , muốn trở về thì đã khó lại càng khó hơn, lại xem hôm nay làm một cú dứt khoát thôi.
Lục Hi dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại và ném ra ngoài cửa sổ, ngón tay mang theo mùi thuốc lá nâng cằm của cô lên: “Thế nào, em luyến tiếc à?”
Thẩm Dĩnh cắn môi lại nhả ra: “Anh biết điều này là không thể mà.”
Trước đây cô yêu Đoàn Trí Thiên bao nhiêu thì bây giờ lại ghét bấy nhiêu, bằng không đã không nghĩ mọi cách muốn trả thù anh ta.
Dưới đèn ánh mờ nhạt bên trong xe, gương mặt trắng mịn giống như ngọc của người phụ nữ rất nhỏ, chỉ bằng một bàn tay của anh, nhưng sâu bên trong đôi mắt rất lớn long lanh ánh nước lại che giấu sự quật cường và sắc bén mà người khác không dễ dàng phát hiện ra.
Bụng ngón tay hơi thô ráp thoáng lướt qua đôi môi hồng của cô làm Thẩm Dĩnh theo bản năng mím chặt, khẩn trương nhìn người đàn ông trước mắt.
Lục Hi bỗng nhiên không muốn nói quanh co với cô nữa: “Ở chỗ tôi thì chứng cứ có đầy đủ hay không đều giống nhau cả. Tôi bảo em trở về là không muốn lần sau lại để cho Đoàn Trí Thiên có cơ hội ôm em đứng ở đối diện tôi.”
Môi mỏng thoáng động, Thẩm Dĩnh nghe liền hiểu rõ, đôi tai chợt nóng rực lên, lông mi bất an chớp động: “Xin lỗi.”
Cô ngoài xin lỗi ra thì không biết còn có thể nói gì nữa, thậm chí không dám suy đoán ẩn ý trong những lời nói này.
Tầm mắt của người đàn ông rơi vào trên đôi môi mềm mại của cô: “Em nói xin lỗi quá dễ dàng rồi.”
Thẩm Dĩnh không hiểu nguyên nhân, ngẩng đầu lập tức bị anh hôn đầy hung hăng.
Nụ hôn này tới quá đột ngột làm cô hoàn toàn quên mất phải phản ứng. Rõ ràng Lục Hi cũng không kiên trì chăm sóc cô, anh cạy môi của cô ra và xông vào, mang theo sức lực ngoan độc như muốn nuốt cô vào bụng, cuốn sạch lấy từng lãnh địa của cô.
Dường như anh đang tuyên bố mỗi phần trên cơ thể này đều là của tôi vậy.
Thẩm Dĩnh trợn tròn mắt nhìn gương mặt anh tuấn được phóng đại lên gấp mấy lần, nhưng dựa vào sự xâm lược như gió cuốn mây tan của anh, cô thậm chí quên cả hít thở, mãi đến khi phổi hơi đau vì nghẹn thở, cô mới bắt đầu chống lại.
Lục Hi cũng không tiếp tục dây dưa, thuận thế thả cô ra, đôi mắt nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ lên vì anh ban tặng, khóe miệng còn có chút bóng lên.
Sự bực tức nghẹn lại trong lòng anh tối thiếu đã giảm đi một nửa. Cô cho rằng nửa đêm anh đi tới đây chỉ muốn nói cho cô biết tin tức chứng cứ đã đầy đủ à?
Thật ra anh nhớ tới dáng vẻ Đoàn Trí Thiên ôm lấy cô quá khó chịu, cho nên tối nay không thể nhẫn nại, mới lái xe chạy tới đây thôi.
Nhưng hôn cô lại không nằm trong phạm vi kế hoạch của hắn.
Thẩm Dĩnh giơ tay lên lau môi mình, chuyện thân mật gì hai người cũng đều đã làm, Lục Hi duy nhất chỉ có chưa từng hôn cô.
Cô không biết nguyên nhân trong đó, chỉ mơ hồ cảm giác được chuyện hôn chắc là rất đặc biệt với nah, nhưng sao anh lại đột nhiên…
Bầu không khí bên trong xe trở nên kỳ lạ. Người đàn ông bên cạnh hình như không định nói gì, Thẩm Dĩnh khẩn trương tới không biết phải để tay chân ở đâu. Cô đang muốn nói gì đó xoa dịu bầu không khí thì bị một tiếng chuông điện thoại gấp gáp cắt ngang.
Đó là điện thoại của Lục Hi .
Tầm mắt của người đàn ông rơi vào trên màn hình, do dự một lát mới cầm điện thoại xuống xe: “Alo, San San …”
Anh đi đến nơi Thẩm Dĩnh hoàn toàn không nghe được, nhưng cô vẫn nghe được hai chữ ‘San San ‘, một cách gọi rất thân thiết.
Thẩm Dĩnh nhìn dáng người đàn ông cao lớn dưới tán cây, bên tai đều là giọng nói dịu dàng trầm lắng khi gọi cái tên này. Cô chưa từng nghe được giọng điệu của Lục Hi dịu dàng như vậy, cô cũng chưa từng thấy dáng vẻ anh dùng một tay cầm điện thoại nói chuyện tình cảm như vậy.
Chắc hẳn là một người rất quan trọng đối với anh mới có thể làm cho một người đàn ông xa cách lãnh đạm trở nên dịu dàng như vậy nhỉ?
Thẩm Dĩnh có phần tự giễu dời tầm mắt, giơ tay lên khẽ vén lọn tóc ngắn ở thái dương ra sau tai. Cô rốt cuộc đang chờ mong gì vậy…
Dưới ánh đèn đường mờ mịt, Lục Hi nghe trong loa điện thoại thỉnh thoảng truyền ra giọng nữ yếu ớt, tầm mắt vẫn vô tình hay cố ý nhìn về phía cô gái nhỏ đang cúi đầu ngồi chỗ lái phụ trong xe, anh hơi mất tập trung nên đối phương nói gì anh chỉ nghe được lõm bõm.
“Hi, anh có nghe không vậy?” Người phụ nữ ở đầu điện thoại bên kia chờ mãi không nghe được câu trả lời thì không nhịn được hỏi.
Lục Hi lấy lại tinh thần, hờ hững đáp một tiếng, khóe mắt lại liếc nhìn động tác tháo dây an toàn của người phụ nữ, chuyển đề tài nói: “San San , giờ không còn sớm nữa, tôi còn có việc chưa xử lý xong, em nghỉ ngơi trước đi.”
Giọng phụ nữ chợt im lặng, ngay sau đó vô cùng ân cần nói: “Vậy anh cứ làm việc đi, chờ anh hết bận chúng ta sẽ liên lạc lại sau. Anh nhớ giữ sức khỏe, đừng chỉ lo làm việc thôi.”
“Ừ, chúc ngủ ngon.” Lục Hi nói xong liền ngắt máy.
Cùng lúc đó, Thẩm Dĩnh vừa xuống xe, xoay người chuẩn bị rời đi, cánh tay lại bị kéo mạnh lại. Cô xoay người liền nhìn thấy người đàn ông lộ vẻ không vui: “Tôi đã cho em đi sao?”
Thẩm Dĩnh giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, trong giọng nói cãi lại có phần tức giận: “Vừa rồi anh hôn còn chưa đủ sao?”
Sắc mặt Lục Hi hơi trầm xuống: “Tôi bảo em ở lại là muốn hôn cô à? Cô tưởng mình là vật báu hiếm thấy sao?”
Thẩm Dĩnh bĩu môi: “… Không, tôi biết anh không hiếm lạ gì rồi.”
Cô là vật báu hiếm thấy chỗ nào chứ, người trong điện thoại kia mới phải kìa.
Lục Hi còn tưởng rằng cô sẽ phản bác, bị cô nói thuận theo như vậy làm cho không biết phải nói gì.
Đã gần tới mùa thu nên nhiệt độ buổi tối không cao, chỉ có hơn mười độ. Thẩm Dĩnh vội vàng ra ngoài nên trên người chỉ mặc một chiếc áo ở nhà ngắn tay, Lục Hi nhìn thấy lòng bàn tay của cô xoa xoa cánh tay thì cúi người vào trong xe lấy ra một áo len hở cổ màu đen của nam khoác lên trên vai cô.
Thẩm Dĩnh hơi động vai: “Không cần, tôi không lạnh…”
Cô còn chưa nói dứt lời, người đàn ông bỗng nhiên dùng sức siết chặt cái áo đồng thời cũng kéo người vào trong ngực mình: “Em không muốn tôi cởi quần áo của em thì ngoan ngoãn mặc vào.”
“…”
Gương mặt Thẩm Dĩnh chợt đỏ bừng và hạ mí mắt xuống không muốn nhìn anh nữa, hiền lành, ngoan ngoãn, mặc cho anh kéo khéo lên giúp mình.
Sau khi mặc áo xong còn chưa nói được một câu, đã thấy cô nhấc chân muốn đi, sự kiên trì ít ỏi của Lục Hi cuối cùng cũng biến mất sạch, đôi chân dài bước tới vài bước và lại dồn người vào giữa xe và ngực mình.
Anh nói với giọng điệu không vui: “Em cố ý chọc tôi à?”
Thẩm Dĩnh nhìn thấy rõ cơn giận trong mắt anh, tự biết nếu cô dám nói một lời trái ý thì người này rất có thể bắt cô phải trả một cái giá đắt, cô ngập ngừng một lát rồi lắc đầu: “Tôi không dám.”
“…”
Không… Dám?
Đây là câu trả lời quái gì vậy?
Anh đã làm gì cô mà cô phải sợ thành như vậy chứ?
Vẻ mặt người đàn ông lại trở nên băng giá: “Không phải em rất giỏi sao? Tại sao lúc em tới trước mặt tôi lại giống như con chim cút rụt đầu rụt cổ vậy?”
Thẩm Dĩnh cố ý làm anh khó chịu: “Anh là kim chủ, tôi làm gì có gan chọc giận anh chứ!”
“Kim chủ à?” Lục Hi cười giễu cợt, cười đến trong lòng Thẩm Dĩnh thấy ớn lạnh, ngón tay dài nâng cằm của cô lên: “Em nghiêm túc chứ?”
Thẩm Dĩnh bị ép phải nhìn về phía anh, trong lòng không nắm chắc nhưng ngoài miệng vẫn không muốn dừng: “Tự anh nói vậy mà.”
Người đàn ông hơi nheo mắt lại. Được lắm, cô đã thông minh hơn rồi, biết dùng lời của anh tới chặn họng anh.
Lục Hi nhếch mép và gật đầu: “Em có Bbiết cách đối xử với kim chủ thế nào không?”
Thẩm Dĩnh sửng sốt, còn chưa kịp trả lời đã bị anh giật chiếc áo cho đích thân anh mặc vào áo khoác, cánh tay không cởi ra được thì lợi dụng trói hai tay cô ra phía sau.
Chất vải bông màu trắng không có cảm giác chắc chắn, cổ áo bị kéo ra một chút để lộ ra bờ vai mịn màng, ngay cả dây áo lót màu đen cũng lộ ra.
Cảm giác lạnh lẽo kéo tới làm Thẩm Dĩnh vô cùng hoảng sợ, cố giằng lại: “Anh, anh muốn làm gì?!”