CHƯƠNG 539: EM KHÔNG XỨNG VỚI ANH
“Em không đi qua đâu!” Thẩm Dĩnh cực kỳ từ chối sự gần gũi của anh: “Anh ra ngoài đi, ra ngoài đi có được hay không, em muốn ở đây một mình một lát…”
Lúc này tâm trạng của cô thay đổi lớn như vậy, sao Lục Hi có thể yên tâm để một mình cô ở đây.
Mở miệng không cho xen vào: “Có chuyện gì thì ra ngoài rồi nói tiếp, cho dù em có nghĩ như thế nào thì em cũng có thể nói với anh mà.”
“Em không muốn đi ra ngoài.” Bộ dạng của cô như thế này sao có thể ra ngoài được.
Mặc dù vết bỏng lớn kia ở trên lưng của cô, nhưng mà Thẩm Dĩnh lại cảm thấy nó không khác gì đang ở trên mặt của mình.
Không chỉ là xấu xí, mà còn… rất ghê tởm!
“Em nghe lời đi, trước tiên em đi ra ngoài, anh đảm bảo anh sẽ không đến gần em, có được không?”
“Em không muốn đi ra ngoài.” Cảm xúc của Thẩm Dĩnh đã kích động, cô giống như là con mèo bị ép đến góc tường, giương nanh múa vuốt đề phòng hết tất cả, sụp đổ hết to lên: “Tại sao phải ép em đi ra ngoài, em cứ đợi ở chỗ này không được hay sao, chỉ một mình em cũng không được hay sao? Đối mặt với anh sẽ chỉ làm cho em cảm thấy mình khó coi hơn, vừa nghĩ đến em đã từng dùng một đống vết thương ở sau lưng mà đối mặt với anh, em đã hận mình không thể lập tức biến mất trước mặt anh.”
“Chỉ tránh được nhất thời, em muốn trốn tránh cả một đời sao.” Giọng nói của Lục Hi cũng trầm xuống, cho dù đau lòng đến ruột gan đau đớn nhưng vẫn muốn mắng cho cô tỉnh lại: “Hay là em cảm thấy đứng ở trong nhà vệ sinh nhỏ này thì vết thương trên người của em có thể khép lại?”
Con ngươi bình tĩnh chạm phải ánh mắt cực kỳ sợ hãi của cô, cuối cùng anh cũng không đành lòng, thở dài một hơi: “Anh biết là trong một thời gian ngắn ngủi em không thể tiếp nhận được, chúng ta có thể từ từ mà, bây giờ sẽ bắt đầu thời kỳ trị liệu, sau này sẽ tốt hơn thôi.”
“Anh gạt em.” Thẩm Dĩnh lắc đầu, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng đã tràn đầy nước mắt: “Em sẽ không thể lành lại, có đúng không?”
“Sẽ.” Lục Hi không chút nghĩ ngợi mà khẳng định: “Chỉ cần anh đã đồng ý với em thì nhất định sẽ làm được”
“Thế nhưng bị bỏng rất khó khăn có thể khôi phục lại hoàn toàn, cho dù có cấy da cũng không có khả năng khôi phục lại như lúc ban đầu, diện tích tổn thương của em lại lớn như vậy, sao có thể tốt được…”
Cô càng nói càng cảm thấy tuyệt vọng, cả người giống như rơi vào hầm băng, cảm giác rét lạnh truyền từ lòng bàn chân đến toàn thân của cô, đôi tay đang siết chặt cổ áo cũng dần dần mất đi sức lực.
Tỉnh lại sau một giấc ngủ, ký ức cũng đã bị đánh mất, ngay cả cơ thể cũng biến thành một bộ dáng quỷ quái này, không ai có thể tiếp nhận được cơ thể tàn tạ như vậy. Cô cũng là con người, là phụ nữ, sao cô có thể không xúc động được chứ.
Sức lực cả người giống như đã cạn kiệt, hai tay Thẩm Dĩnh che trên gương mặt mình, dựa vào gạch men sứ trên tường lạnh buốt ở sau lưng rồi chậm rãi tuột xuống, nước mắt trào ra từ trong khe hở, bất lực run rẩy thì thào: “Rốt cuộc em nên làm cái gì đây…”
Lục Hi thấy cô đặt mình vào trong trạng thái kích động to lớn mà không thể bình tĩnh nổi, anh không hề do dự chút nào liền đi đến bên cạnh cô, trực tiếp ôm người cô thẳng lên, hai tay của anh giữ chặt lấy chân của cô, để cho nửa người của cô đều có thể nằm trên người mình, sẽ không dễ dàng chạm đến vết thương ở sau lưng cô.
“A!” Thẩm Dĩnh không đề phòng lập tức vùng vẫy dữ dội: “Thả em ra, thả em xuống đi.”
Lục Hi bước nhanh đi đến bên giường, động tác dịu dàng đặt cô lên giường bệnh, xoay hoa cúi người chống hai tay ở hai bên của cô: “Dĩnh Dĩnh, em tỉnh táo lại đi, em không phải chỉ có một mình, bên cạnh em còn có rất nhiều người yêu thương và chăm sóc em, chờ đợi em, mọi người đều có thể vượt qua cùng với em.”
Anh không phải là một người có thói quen nói mấy lời dịu dàng, nhưng kể từ sau khi cô bị bệnh, Lục Hi đột nhiên lại biểu đạt tình cảm nhiều hơn so với trước kia. Sau khi trải qua chuyện sống chết cũng đã suy nghĩ thoáng hơn rất nhiều, có rất nhiều lời nói nếu như không nói ngay, có lẽ sau này sẽ hối hận cũng không có cơ hội nữa.
Giống như bây giờ cô đang mờ mịt không biết phải làm sao đối diện với cuộc sống hỗn loạn, vậy mà còn đánh mất một phần ký ức, đây chính là lúc cần anh trở thành một chỗ dựa vững chắc.
“Bình tĩnh à? Sao em có thể bình tĩnh được đây? Em hẳn là nên bình tĩnh nói với mọi người rằng em rất tốt, Em không sao ư? Em cũng không muốn gây thêm phiền phức cho bất cứ ai, nhưng mà em là thật sự làm không được…” Cô bật khóc lên, nước mắt thuận theo gò má chảy vào sợi tóc bên thái dương, rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.
Lục Hi đau lòng không thôi, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt của cô: “Tất cả mọi người đều đang nghĩ cách, La Quyết Trình cũng vậy, anh cũng vậy, vì có thể chữa khỏi cho em mà ai ai cũng đều đang cố gắng, không thể bảo em hiện tại nhất định phải tiếp nhận được, nhưng mà đồng ý với anh em đừng từ bỏ, có được không?”
Thẩm Dĩnh cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên môi mỏng của anh, cô khóc càng dữ dội hơn, cắn chặt răng không phát ra một âm thanh nào, chỉ là bả vai đang không ngừng run rẩy, một bộ dáng liều mạng cắn chặt răng nhưng lại yếu ớt đến nỗi không chịu được đã khiến trái tim của Lục Hi như bị bóp nát.
“Em đừng khóc, em vừa khóc thì trong lòng anh rất đau đớn, cái gì anh cũng không suy nghĩ nổi nữa.”
Thẩm Dĩnh cố nén không cho mình nức nở mà mở miệng nói: “Nhìn em như thế này, chẳng lẽ anh không cảm thấy ghê tởm ư?”
Anh ưu tú, cao lớn lại đẹp trai như vậy, mỗi ngày lại ở trong phòng bệnh chăm sóc cho một người phụ nữ xấu xí đén không chịu nổi như cô, đổi lại là một người đàn ông bình thường thì cũng không chịu đựng được.
Nghe cô hỏi như vậy, Lục Hi nhấc tay lên để cô nhìn thấy tình cảm cảm chân thành dạt dào nơi đáy mắt của mình: “Em bị thương cũng có nguyên nhân của anh trong đó, là do anh không bảo vệ tốt cho em mới có thể để em gặp những chuyện này, muốn nói ghê tởm thì lúc nhìn em đau khổ như vậy, anh càng thấy anh ghê tởm chính mình hơn.”
Khóe môi của anh nhếch lên nhưng không mỉm cười: “Dĩnh Dĩnh à, anh yêu em, cho dù em xinh đẹp hay là xấu xí, cho dù em khỏe mạnh hay là không lành lặn, đối với anh mà nói chỉ cần là em thì đủ rồi. Trong giây phút mà anh biết được em vẫn còn sống, thế giới của anh mới miễn cưỡng chống đỡ nổi, nếu như không có em thì anh đã sớm sụp đổ thành một mớ lộn xộn rối tinh rối mù.”
Những lời nói này của anh cho đến bây giờ cũng chưa từng nói với bất cứ người phụ nữ nào, luôn cẩn thận chôn sâu trong đáy lòng mình, yêu quý, bảo vệ, sợ sẽ có người lại đến phá hư.
Yết hầu của Thẩm Dĩnh giống như là nuốt nguyên một quả chanh chua, dường như là ngay cả một chữ cũng muốn rách cuống họng, cô nói không lưu loát, âm thanh của cô tuyệt vọng như vậy: “Nhưng mà em cũng đã quên anh rồi.”
Nghe vậy, người kiên cường như Lục Hi cũng không nhịn được mà đỏ cả vành mắt, anh hôn một cái xuống cái trán của cô, dịu dàng cực kỳ, giống như là hôn một vật quý giá dễ bể: “Nếu như có thể để cho em quên đi những tổn thương và hồi ức không vui vẻ kia thì anh cũng không quan tâm.”
Đoạn băng ghi hình kia là một cái gai trong lòng của Lục Hi, không phải là để ý đến cô đã bị bôi nhọ làm nhục, mà Mỗi lần anh đều hận sự bất lực của mình. Cô vẫn luôn giữ mình trong sạch như vậy, tốt đẹp như vậy, nếu như nhớ lại thì nhất định sẽ không chịu được mất, cho nên không bằng quên đi, cũng coi như đây là an ủi lớn nhất đối với anh
Thẩm Dĩnh không biết nên hình dung tâm trạng của mình vào lúc này như thế nào, nhưng cô đã chân thực cảm nhận được tình yêu mãnh liệt thông qua ngôn ngữ truyền đạt và ánh mắt kia, sâu sắc như vậy khiến cho người rung động, không có người nào sẽ không động tâm. Nhưng mà bây giờ bộ dáng của cô giống như quỷ thì có thể xứng với ai đây, sợ là người ở bên cạnh nhìn một chút cũng muốn nổi cả da gà.
Cô khóc lóc lắc đầu: “Em không xứng với anh, từ bỏ em đi…”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK