CHƯƠNG 220: PHẦN GIAN KHỔ NÀY CỦA ANH, AI CÓ THỂ HIỂU?
Vừa rồi quá hoảng loạn nên đầu óc không suy nghĩ, lúc này Lý Vĩ mới kịp ý thức cách gọi của mình không đúng, muốn tiếp tục che giấy nhưng đã quá muộn.
Khuông mặt anh ta đỏ bừng lên, cũng không biết vừa rồi là do nôn nóng, là do tức giận hay là vì bí mật nhỏ trong lòng: “Cậu Lục, tôi…tôi xin lỗi!”
Tất cả những từ trong miệng không biết vì sao chỉ có thể biến thành ba từ kia, ngoại trừ xin lỗi, anh ta không biết mình còn có thể nói gì, nghĩ đến tình hình hiện tại của Giang Sở Tinh, anh ta càng áy náy.
Tất cả cũng đều là do anh, nếu như không phải anh tự cho hành vi của mình là đúng thì cũng sẽ không ra nông nổi này.
“Bây giờ cô Giang sao rồi, cô ấy bởi vì tôi mà trở nên như thế, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm, xin anh nói cho tôi biết…”
Lục Hi nhìn người đàn ông trước mặt, Lý Vĩ ở bên anh nhiều năm như thế chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt anh ta như bây giờ, đây rõ ràng là một người đàn ông cứng rắn, thế mà đôi mắt lúc này đã đỏ cả lên.
Lục Hi nhìn xuống đôi tay đang siết chặt của Lý Vĩ, kiên nhẫn hỏi: “Thích cô ấy từ khi nào?”
Lý Vĩ biết rõ anh đã đoán ra được, cũng không hề có ý muốn trốn tránh: “Từ khi cô Giang trở về nước, lần đầu tiên gặp cô ấy ở sân bay, bắt đầu chú ý, về sau anh cho tôi ở bên cạnh chăm coi cô ấy, cô Giang cũng rất dịu dàng quan tâm tôi, tôi không thể kiểm soát trái tim mình sau một thời gian ở bên cạnh chăm sóc cô ấy.”
Nói ra những lời này, Lý Vĩ rất hạnh phúc khi nhớ lại, ít nhất anh đã trải qua khoản khắc ấy, nói ra xong anh ta liền vội vàng nói thêm: “Không trách cô Giang, đều là do tôi sai, tôi ảo tưởng..”
Câu nói tự trách của anh khiến Lục Hi khẽ cau mày, nếu như trước đó Lỹ Vĩ nói với anh thì anh cũng sẽ không ngăn cản, thậm chí có thể còn cổ vũ anh ta theo đuổi hạnh phúc của chính mình, thế nhưng chuyện xảy ra hôm nay cũng chỉ vì anh ta, Lý Vĩ cố tình che giấu khiến anh không biết rõ một số chuyện, điều này khiến Lục Hi dần dần mất đi sự tin tưởng đối với Lý Vĩ.
Ngay cả khi anh vẫn còn đánh giá cao năng lực của một người thì cũng không đồng nghĩa với việc anh sẽ tiếp tục giữ người đó bên người. Điều quan trọng nhất giữa cấp trên và cấp dưới chính là niềm tin, thế nhưng Lý Vĩ đã khiến anh hoàn toàn mất lòng tin.
Lục Hi có được ngày hôm nay, tất cả đều công tư rõ ràng, nghe đến đó cũng không muốn tiếp tục nghe nữa, chẳng qua là đáy mắt không thể giấu được sự thất vọng: “Lý Vĩ, anh theo tôi nhiều năm, không có công lao thì cũng có khổ lao, chuyện này là anh làm sai, vi phạm điều cơ bản của công việc, tôi sẽ trả cho anh một khoản tiền, tôi sẽ để luật sư đưa nó cho anh sau khi hợp đồng bị hủy bỏ.”
Cơ thể Lý Vĩ như bị đóng băng, không phải vì mất đi công việc này, cũng không phải vì số tiền kia, mà là vì sự bất đắc dĩ và khiếp sợ đang dâng trào từ tận đáy lòng.
Lục Hi đã từng cứu anh thoát khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng, vì vậy anh đã có ý định cả đời vì Lục Hi mà bán mạng sống, thế nhưng lại không nghĩ duyên phận ngắn như vậy, chuyện này xảy ra thật quá bất ngờ.
Nhưng ngay cả khi anh không từ bỏ thì cũng không còn mặt mũi để chống đối, là do anh sơ suất, không có tư cách để bào chữa lỗi lầm của mình.
Đối mặt với người đã ở bên cạnh giúp sức cho mình nhiều năm, Lục Hi tất nhiên cũng có chút mềm lòng, không muốn tiếp tục nhìn anh ta như người mất hồn đứng ở đó, liền quay người rời đi, thế nhưng lại bị Lý Vĩ gọi lại, ngay sau đó truyền đến một tiếng động của đầu gối chạm vào mặt đất!
“Cậu Lục! Trước khi đi tôi chỉ có một thỉnh cầu…” Lý Vĩ siết chặt hai tay lại với nhau, khẽ run rẫy: “Có thể cho tôi nhìn cô Giang một lần cuối cùng không, cô ấy là vì tôi mà trở nên như thế, tôi rất ngại…”
“Không cần!” Lục Hi từ chối một cách dứt khoát: “Cô ấy với anh không có bất kì quan hệ gì, bất kể là mối quan hệ tốt hay xấu cũng đều không có!”
NHững lời này nghe thật nhẫn tậm, nhưng thật chất lại là đang trấn an Lý Vĩ, một mặt anh muốn Lý Vĩ sớm chấm dứt ý nghĩ với Giang Sở Tinh, một mặt là không muốn khiến anh ta tự trách móc bản thân.
Chuyện ngoài ý muốn, không ai có thể ngăn lại được.
Nhưng chuyện con người làm ra thì lại có thể trấnh được, Lý Vĩ sơ suất, nhưng cũng không thể để anh chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Sau khi nhận được câu trả lời như thế, ánh sáng hy vọng duy nhất trong đáy mắt của Lý Vĩ đã vụt tắt, anh biết rõ, lần này bị đuổi việc, sau này muốn gặp lại Giang Sở Tinh nhất định sẽ không có cơ hội, thậm chí cả đời cũng không có hy vọng.
Nhận thức được điều này khiến Lý Vĩ hoàn toàn suy sụp, trái tim dường như đang sôi sục trên nồi nước sôi, biết là đã không còn hy vọng nên Lý Vĩ liền liều mạng nói hết những gì trước giờ luôn muốn nói: “Cậu Lục, tôi biết rõ những lời này không nên nói ra, tôi không có tư cách, cũng không có lập trường, nhưng trong thời gian tiếp xúc với cô Giang, tôi có thể nhìn ra được cô ấy rất thích anh, là thật lòng từ trái tim.”
Lục Hi nghe thấy, sắc mặt thoáng trầm xuống, xoay người nhìn anh ta: “Anh muốn nói gì?”
Lý Vĩ vẫn còn quỳ trên mặt đất, chưa hề đứng lên hai tay nắm chặt, cánh tay cũng buông thả thẳng bên người, trên trán hiện rõ gân xanh: “Tôi không biết anh hiểu hay không, nhưng Giang Sở Tinh đối với anh không phải là tình cảm anh em, tôi hy vọng anh có thể nhìn thẳng vào tình cảm của cô ấy, đối xử tốt với cô ấy một chút, quan tâm cô ấy một chút, nếu anh không thể chấp nhận nó, thì nhanh chóng cắt đứt hy vọng của cô ấy, đừng để cô ấy lún sâu vào, tới một ngày sẽ rơi xuống vực sâu không thể quay đầu.”
Chỉ có hai người ở trong biệt thự phòng khách lớn vang vọng lời nói của Lý Vĩ, sau khi nói xong, Lục Hi cũng không vội trả lời, nhìn anh ta một lúc lâu.
Sau nửa ngày, Lục Hi mới khẽ cười, chẳng qua trong tiếng cười lại không có một chút hơi ấm: “Anh cho là tôi đang dây dưa? Anh biết cái gì mà dám kết luận như vậy?”
Anh nghiến chặt răng, không khó nhìn ra được Lý Vĩ đã chọc giận người đàn ông trước mặt.
Lục Hi đi đến trước mặt anh ta, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh cho là tôi không biết sao? Không muốn từ chối sao? Sức khỏe cô ấy hiện tại không tốt, nếu tôi nói ra lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, anh gánh nỗi không? Lý Vĩ, anh theo tôi nhiều năm như vậy, tôi tưởng rằng anh hiểu tôi, chưa hề nghĩ tới anh nghĩ về tôi như vậy.”
Lời nói giận dữ xen lẫn sự thất vọng…
Lý Vĩ vô cùng sửng sốt, hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào.
“Tôi có người tôi yêu, cả đời đều muốn nắm tay cô ấy, chuyện này anh cho rằng tôi vui vẻ sao? Có người đàn ông nào muốn người phụ nữ của mình phải chịu oan ức và tủi thân? Bây giờ tôi phải như thế này, tất cả cũng chỉ vì hai chữ trách nhiệm, anh biết cái gì!” Lục Hi nói xong cũng không nhịn được xúc động, tơ máu ửng đỏ trên đôi mắt sắc bén sâu thẳm.
Có lẽ cảm xúc của Lục Hi đã trên bờ vực sụp đổ, anh không thể kìm chế được oan ức của bản thân, Thẩm Dĩnh không hiểu anh, La Quyết Trình khi rảnh rỗi cũng thuyết phục anh, bây giờ lại đến Lý Vĩ cũng nghĩ anh như thế, phần lớn chuyện trong thiên hạ khó có thể vẹn toàn, anh chưa bao giờ hy vọng quá nhiều, nhưng ngay cả những điều cơ bản nhất cũng không thể đạt được.
Phần gian khổ này của anh, ai có thể hiểu?