CHƯƠNG 496: CÓ THỂ TRẢ BẰNG CÁCH KHÁC
Đường Uyển đối với ánh nhìn dịu dàng đó, bất giác ngữ khí cũng mềm xuống: “Xin chào, tôi tên Đường Uyển.”
Thẩm Dĩnh nhìn hai người đó, nhiều năm như vậy rồi cô cũng chưa từng nhìn thấy bên cạnh Mã Thiên Xích có người khác giới nào, hiện nay nhìn thấy một màn này cô còn có chút bàng hoàng, có điều cô Đường này nhìn thì tuổi tác không lớn, cao nhất cũng mới 20 tuổi, lớn lên xinh đẹp thanh thuần, ngồi bên cạnh Mã Thiên Xích giống như một thỏ trắng nhỏ vô hại.
Cô cảm thấy rất thú vị, bên cạnh Mã Thiên Xích có thể xuất hiện một cô gái như thế này, thật sự là hiếm thấy.
Có điều…
Thẩm Dĩnh nhớ đến chủ đề mà hai người vừa nói, liên quan đến chuyện Lục Hi tiếp nhận vụ kiện này, Mã Thiên Xích thật sự muốn khuyên nhủ, anh ta đối với thực lực của đối phương có hiểu rõ, nhưng bị Thẩm Dĩnh khước từ rồi, anh tưởng cô muốn duy trì khoảng cách với anh, kì thực không phải.
Trong chuyện này, điều cô cần làm chính là tin tưởng Lục Hi có thể xử lý tốt, như thế là đủ rồi.
Đang nghĩ đến đây, Mã Thiên Xích dường như thấu hiểu tâm tư của cô, buột miệng: “Bây giờ em có thể yên tâm rồi sao? Anh muốn giúp em không phải có tình cảm riêng tư với em, em không cần trốn tránh.”
Thẩm Dĩnh bất lực thở dài, cô không có vì sự hiểu lầm của anh mà mất kiên nhẫn, ngược lại rất bao dung mà còn kiên nhẫn nói: “Em không có cố tình trốn tránh anh, chuyện này thật sự không cần lo lắng nhiều, em tin tưởng Hi có thể xử lý tốt, ngược lại là anh, có thời gian không bằng lo lắng chuyện của chính mình đi.”
Cô vừa nói còn thâm ý mỉm cười nhìn sang Đường Uyển: “Cô chính là người con gái duy nhất xuất hiện bên cạnh anh ấy mấy năm nay.”
Đường Uyển hơi há miệng, cô ta đâu có biết chuyện của Mã Thiên Xích, ngay cả tên cô ta hôm nay cũng mới biết nên chỉ có thể ậm ừ đáp: “A, là, là vậy sao…”
“Đúng thế.” Ánh mắt của Thẩm Dĩnh lưu chuyển qua hai người, rất muốn nhìn ra chút gì đó nhưng đáng tiếc người đó quá nghiêm túc, cái gì cũng không nhìn ra được: “Nếu anh đã có người ở cùng thì em đi trước đây, thằng bé còn ở nhà đợi em, anh nếu như có thời gian thì đến thăm nó, Tiếu Tiếu rất nhớ anh.”
Sắc mặt của Mã Thiên Xích không phải quá tốt, đợi cô đứng dậy muốn rời đi thì mới nói một câu: “Thẩm Dĩnh, chuyện này không đơn giản như vậy đâu, hai người nhất định phải chú ý.”
“Em biết rồi.” Thẩm Dĩnh an ủi anh ta: “Anh yên tâm đi, có gì cần em nhất định sẽ tìm anh đầu tiên.”
“Anh tiễn em.”
“Không cần, anh ở lại với Đường Uyển đi.” Thẩm Dĩnh xách túi lên đi ra cửa thì vẫy tay với Đường Uyển: “Có thời gian thì tụ tập tiếp.”
Đường Uyển vội đứng dậy, vốn cho rằng là quan hệ tình địch để nhằm vào, nhưng đối phương đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, cô ta ngược lại có chút trở tay không kịp: “Tạm biệt.”
Cửa đóng lại, phòng bao trở nên yên tĩnh hơn.
Khi Đường Uyển chuẩn bị thở phào thì cơ thể lại bị kéo ngược về phía ghế sô pha lần nữa, có điều lần này lại không có khách khí như trước đó, cổ trực tiếp bị người ta giữ lấy, mặc dù không dùng sức nhưng lại rất có tính uy hiếp.
Cô không dám thở mạnh, sợ hãi nhìn anh: “Anh Mã, anh cũng quá qua cầu rút ván rồi!”
Cô cùng anh diễn một vở kịch, người vừa đi, sô pha còn chưa lạnh thì đã chuẩn bị khai đao với cô rồi?
“Cô làm sao biết tôi ở đây.” Giọng nói của người đàn ông lạnh lẽo như gió tháng chạp, nếu một câu không vừa lòng thì có thể cào rách mặt người đó.
“Là quản lý nói cho tôi biết.” Đường Uyển biết là không lừa được anh ta nên đã nói thật: “Tôi đến tìm anh là muốn hỏi anh một chuyện.”
Nói tới mục đích lần này đến đây, Đường Uyển cũng nghiêm túc hơn: “Chi phí phẫu thuật của mẹ tôi có phải là anh trả không?”
“Không phải.” Mã Thiên Xích không thèm suy nghĩ mà lập tức phủ nhận, sắc mặt âm trầm có thể vặt được ra nước: “Đừng nghĩ đến chuyện quấn lấy tôi, cô sẽ hối hận đấy.”
Nếu như cô coi anh làm người tốt mà đồng cảm thì vẫn nên bớt bớt lại đi.
Anh nói không có, nhưng Đường Uyển một chút cũng không tin.
Người có thể giải quyết chuyện này cho cô, trừ người trước mắt này tuyệt đối không có người thứ hai, quan hệ xã hội của cô không có phức tạp, cho dù dùng phương pháp loại trừ cũng có thể đoán ra là ai.
“Chính là anh.” Lần này, cô không hề nao núng cũng không có sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt của anh: “Là anh trả, đúng không?”
Tuy cô không hiểu tại sao anh làm mà không chịu thừa nhận, nhưng Đường Uyển dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, thân phận của Mã Thiên Xích nhất định không đơn giản.
Nhưng điều này không có liên quan gì đến cô, cô chỉ muốn biết sự thật.
Ánh mắt thâm trầm của Mã Thiên Xích nhìn chằm chằm vào gương mặt bướng bỉnh của cô, trong mắt của cô có sợ hãi, nhưng nhiều hơn là một loại can đảm không rõ ý nghĩa, thần sắc này khiến lồng ngực của Mã Thiên Xích tự nhiên có chút buồn bực u ám.
“1 tỷ 2 không phải số tiền nhỏ, tôi đã viết giấy nợ, hôm nay đến là muốn anh ký tên, có lẽ tôi cần rất lâu mới có thể trả hết, nhưng tôi nhất định sẽ trả cho anh, anh có thể coi như tôi vay.” Cô nói rất rõ ràng, giống như sợ Mã Thiên Xích nghe không hiểu vậy.
Vừa dứt lời, bàn tay lớn vốn giữ cô của bỗng buông ra, ngay cả ly rượu mà cô bê vào cũng bị đổ: “Cút ra ngoài!”
Giọng nói đanh thép vang lên trong phòng bao yên tĩnh, Đường Uyển cũng bị câu nói đột ngột của anh ta dọa sợ, cô nhìn chất lỏng đổ trên bàn, đáy lòng đã muốn rút lui, nhưng mà…
Nghĩ đến số tiền 1 tỷ 2, cô nắm chặt tay, đứng trước mặt anh, rút tờ giấy ghi nợ ra, để ngay ngắn trên bàn: “Anh Mã, anh chỉ cần ký tên tôi đảm bảo sau này sẽ không xuất hiện trước mặt của anh nữa, tiền tôi thu xếp và chuyển vào tài khoản của anh.”
Mã Thiên Xích nhìn bàn tay trắng ngần sạch sẽ đó, anh ngước nhìn gương mặt không sợ chết sống là gì của cô, cô căn bản không có yếu đuối, cũng không có nhút nhát, cô có can đảm, ẩn dưới lớp da mỏng manh đó là sự kiên cường và liều lĩnh.
Mã Thiên Xích rất ghét loại cảm giác này, loại cảm giác… đã từng quen thuộc này.
Anh nhận lấy tờ giấy mỏng tang đó, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp nó, kinh bỉ nói: “Muốn tôi ký tên?”
Đường Uyển rất quả quyết gật đầu: “Phải.”
“Cô có biết chữ ký của tôi đại biểu cái gì không?”
Lần này, Đường Uyển nói không lên lời.
Có điều hiển nhiên, Mã Thiên Xích không định cho cô thời gian lên tiếng: “Tùy tiện ký cho cô, cô coi tôi là loại người gì?”
Đường Uyển dễ dàng bị một hai câu của anh làm cho nghẹn họng, cô đến đây căn bản không có nghĩ nhiều như vậy, không phải cô giả vờ thanh cao, chỉ là số tiền này lai lịch không rõ ràng, cô sợ dùng có rủi ro, chỉ đành biết giấy nợ mới có thể chứng minh được số tiền này từ đâu ra.
Chỉ là bây giờ Mã Thiên Xích lại không có ý muốn ký tên.
Đường Uyển biết anh đang dùng phương thức này để nhục mạ cô, nói hành vi này của cô là không biết tự lượng sức.
Nhưng cô bắt buộc phải làm như vậy, cho nên mặc kệ Mã Thiên Xích nói như thế nào, cô vẫn cứng đầu đưa ra kiến nghị của mình: “Nếu anh Mã có lo lắng này, cũng có thể kêu luật sự của anh làm một hợp đồng vay nợ chính thức hơn, tôi có thể ký tên.”
“Ha,” Mã Thiên Xích hừ lạnh, thấy cô nhất quyết muốn một kết quả thì cũng đứng lên, đi qua chiếc bàn dài đến trước mặt cô: “Rất muốn trả?”
Hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông xộc tới, rõ ràng là thứ vô hình lại khiến Đường Uyển thật sự cảm nhận được thứ gì đó đang đè lên vai.
Khí thế quá lớn, cho dù chỉ mới sát gần cũng khiến toàn thân của cô run rẩy.
Cô âm thầm nuốt nước miệng: “Phải.”
“Thật ra cũng không cần phiền phức như vậy, nếu như cô cố chấp như thế, cũng có thể… trả bằng cách khác.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK