• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: Một Ngày Nắng Đẹp

Sau khi kí được hợp đồng, cô trở về công ty Thiên Ngân giao lại bản hợp đồng cho giám đốc.

- "Giám đốc. Tôi đã kí được hợp đồng rồi ạ"

Cô đưa bản hợp đồng ra.

- "Cô làm tốt lắm."

- "Xong việc rồi tôi xin phép ra ngoài ạ" Cô cúi người chào rồi bước ra ngoài.

Giám đốc gật đầu thay cho lời nói.

...----------------...

Tại Băng Huyết - nơi được coi là địa ngục trên trần gian. Nơi đây có thể giết người qua một lời nói mà không cần dùng đến cực hình để tra tấn nạn nhân.

Dương Hàn Phong hùng hổ bước vào, tay anh nhét túi quần bước đi trông vô cùng ngầu. Con người này đang tỏa ra sát khí làm lạnh lẽo nơi đây.

Thuộc hạ mở cửa một căn phòng cuối hành lang để anh bước vào. Bên trong phát ra tiếng la oai oái của một người đàn ông.

-" Ahhhhhhh.Tha.......cho.......tôi.......đi mà" Hắn ta la lên, người đầy máu me, nằm la liệt trên mặt đất.

- "Ai sai mày đến đây làm gián điệp hả?" Gia Huy con ngươi đỏ ngàu lên, như muốn một phát đâm chết con người phản bội trước mặt.

- "Không......ai.......sai.....tôi hết" Hắn lo sợ nói giọng ngắt quãng.

- "Được. Mày cừ lắm. Tao sẽ xem mày còn trụ được bao lâu" Nói rồi tay anh lại cầm cây roi một phát quất vào người anh ta.

- "Cậu đừng giết chết hắn đấy nhé" Anh bước vào đứng đó nhìn con người đang nằm dưới đất rồi nhìn lên bạn mình.

- "Yên tâm. Hắn ta không chết được đâu" Gia Huy quay lại nói với anh.

- "Sao hôm nay lão đại của chúng ta lại đến đây thế này?"

- "Nói mau. Hắn ta đã khai ra gì rồi?"

- "Hắn ta khá trung thành với chủ, tra tấn đã 2 ngày rồi mà không hề hé môi nửa lời."

- "Không phải cậu rất giỏi trong việc này sao?"

- "Ca này tôi xin thua" Gia Huy dơ hai tay lên đầu hàng.

- "Cậu lo liệu đi. Chăm sóc hắn cho tốt, bắt hắn phải khai ra tất cả" Anh nói xong rồi tay nhét vào túi quần bước ra ngoài.

Gia Huy cúi đầu chào anh rồi quay sang nhìn con người đang nằm dưới đất. Anh cười một nụ cười của ác quỷ. Bước chân đến gần hắn, ngồi xuống, giọng nói phát ra nghe nhẹ nhàng nhưng mang tính giết người rất cao.

- "Mau ngoan ngoãn nói ra những gì mày biết, nếu không thì mày biết hậu quả rồi đấy."

Hắn ta vẫn im lặng, nhất quyết không mở miệng nói.

 

...----------------...

Cô trở về nhà, tắm rửa và skincare. Cô thay một chiếc váy ngủ màu xanh ngọc. Mái tóc buông thả nhẹ nhàng ở sau lưng trông vô cùng tinh tế. Bước lên giường ngồi bấm điện thoại một chút rồi mới đi ngủ.

Phụp........ Cô tắt đèn đi ngủ.

Sáng hôm sau, những ánh nắng chiếu vào căn phòng nhỏ của cô làm nó trở nên bừng sáng và lung linh hơn. Hôm nay nắng rất đẹp, thích hợp để đi chơi cùng bạn bè. Thật trùng hợp là nay cô cũng không có lịch đi chụp hình nên cô sẽ rủ cô bạn thân của mình đi chơi.

Cô liền lấy điện thoại đưa lên tai gọi cho ai đó.

- "Alo. Tớ nghe nè Mỹ Mỹ."

- "Nay cậu rảnh chứ?"

- "À tớ rảnh. Sao thế?"

- "Đi chơi không?"

- "Ok. Tớ qua đón cậu. Nhanh nhé!"

- "Hẹn gặp lại cậu sau."

Cuộc gọi kết thúc, cô tắt điện thoại rồi vào tủ lựa đồ diện đi chơi. Tủ cô khá nhiều đồ nên mỗi lần lựa đồ mặc là cả một quá trình. Hôm nay cô quyết định mặc một chiếc váy trắng cột nơ ở eo nhẹ nhàng mà tinh tế mix cùng với một đôi giày ba ta hiệu MLB Boston. Lấy một chiếc túi nhỏ đeo chéo, đánh chút son lên đôi môi anh đào.

Cô không cần phải make up nhiều mà chỉ cần chút son thôi là đã quá xinh đẹp rồi. Cô ra khỏi phòng đi xuống dưới nhà. Khóa cửa lại rồi đứng đợi bạn cô đến đón. Do cô là người đang hết sức nổi trên cộng đồng mạng nên ra ngoài cô phải đội nón, bịt khẩu trang kín mít để tránh fan nhận ra mà bám theo cô.

Ở đằng xa, một chiếc Lamborghini màu đen tuyền đang tiến về phía cô.

Trong xe, một cô gái với mái tóc ngang vai xinh xắn đang ngó đầu ra cửa xe vẫy tay với cô.

Cô bạn là Phạm Bảo Nghi - bạn thân với cô đã 10 năm. Là cô con gái rượu duy nhất của Phạm Gia. Hai cô bạn rất hợp tính nhau. Cô tuy là đại tiểu thư nhưng không hề kiêu ngạo, lấy danh tiếng nhà mình để đi khoe mẽ với thiên hạ.

- "Mỹ. Cậu đợi tớ lâu không?" Bảo Nghi tươi cười nói.

- "Không lâu. Mình cùng vừa mới xuống."

- "Lên xe đi."

Cô vòng sang bên kia mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ. Ngồi vào xe đóng cửa lại cô mới yên tâm gỡ nón cùng khẩu trang ra.

- "Ôi nóng chết tớ mất. Sao người nổi tiếng khổ thế chứ?" Cô than thở.

- "Giờ mới biết khổ à cô nương?"

- "Mình mà biết sẽ khổ như này, mình sẽ không làm cái nghề này đâu. Trốn chui trốn lủi như ăn trộm vậy" Lưu Nguyệt Mỹ thở dài.

Bảo Nghi tay lái xe nhưng vẫn liếc qua nhìn cô bạn đang than vãn liền mỉm cười.

- "Đi trung tâm mua sắm nhé Nghi Nghi."

- "Chiều cậu."

Hai cô nàng ghé vào trung tâm mua sắm thành phố.

Tại một thương hiệu bán quần áo.

- "Cậu thấy sao Mỹ Mỹ?"

- "Hợp với cậu đấy" Cô dơ ngón tay cái lên thể hiện sự đồng tình.

- "Vậy mình lấy cái này. Đi ra tính tiền thôi" Bảo Nghi kéo tay cô ra quầy thu ngân để tính tiền.

Cô và Bảo Nghi ra tính tiền rồi sau đó đi đến một nhà hàng nổi tiếng của Pháp với nhiều món ăn rất hấp dẫn.

Hai cô nàng gọi rất nhiều món, cùng nhau vui vẻ ăn uống no nê.

Trời đã chập choạng tối nhưng hai người vẫn chưa muốn về liền nảy ra ý định là sẽ ghé vào Chill skybar - một quán bar nổi tiếng bậc nhất Sài Thành.

Bảo Nghi kéo tay cô vào bên trong. Tiếng nhạc xập xình cùng ánh đèn led nhấp nháy làm cô cảm thấy có chút khó chịu.

- "Hai cô muốn uống gì?" Batender lên tiếng hỏi.

- "Cho 2 ly whisky."

Hai cô nàng ngồi xuống, mắt ngó nghiêng xung quanh.

- "Này. Đừng uống say đấy nhé" Cô lên tiếng nhắc nhở Bảo Nghi.

- "Yên tâm. Mình chỉ uống một chút thôi rồi sẽ về."

Cô gật đầu rồi cả hai cầm ly rượu đỏ lên lắc lắc rồi uống cạn.

Bảo Nghi như quên mất lời cô dặn nên liên tục uống rất nhiều. Dần dần cô đã ngà ngà say, nói năng nhảm nhí, tay chân khươ loạn xạ.

- "Này Nghi. Cậu đã hứa với tớ là không uống say rồi mà" Cô lay lay người Bảo Nghi.

- "Này cô em. Em uống say rồi để bọn anh đưa cô em về nhá" Ở đâu ra một đám thanh niên đi đến rồi đụng tay đụng chân lên người cô và Bảo Nghi.

- "Tránh ra. Tôi không quen các người."

- "Trước lạ sau quen mà cô em. Đi với bọn anh một đêm thôi. Đảm bảo cô em sẽ sung sướng" Bọn chúng cười ha hả.

Cô vùng vẫy muốn thoát nhưng bọn chúng đông quá sao cô thoát được đây? Cô cũng có biết một chút võ nhưng cơ bản bây giờ là không thể đánh nhau được. Phải làm sao đây?

Bọn chúng ngày càng manh động hơn. Chúng tiến gần đến phía cô định bế cô lên bắt ép cô phải đi theo chúng thì đột nhiên một tiếng nói lạnh lùng pha lẫn chút quen thuộc vang lên:

- "Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi người cô ấy trước khi tao cho mày chết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK