• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

- "Đẩy ngã người ta mà bảo không có gì to tát sao?" Bảo Nghi tiến lên đứng trước mặt ả ta nói. 

- "Bảo Nghi" Cô gọi Bảo Nghi rồi kéo cô ấy về phía sau. 

- "Bây giờ cô muốn giải quyết như thế nào?" Uyển Đình quay lại hỏi ý kiến của 

CÔ. 

- "Tôi cũng không có nhỏ nhen mà lại đi chấp vặt với những người như cô. Được rồi, cô đi đi, lần sau đừng để tôi thấy cô làm ra chuyện này thêm một lần nào nữa". 

- "Cảm....cảm ơn cô" Ả rối rít cảm ơn, trả lại chiếc váy cho cô rồi chạy mất. 

- "Trưởng phòng Lý". 

- "Dạ. Dạ, giám đốc" Hắn bị cô gọi đến tên giật mình mà cúi mặt xuống. 

- "Ngày mai tôi muốn thấy đơn xin nghỉ việc của anh trên bàn làm việc của tôi. Còn bây giờ thì đi đi". 

Anh ta được Uyển Đình cho đi thì vui ra mặt, liền cúi xuống cảm ơn rồi chạy theo Lâm Minh Ngọc. 

D) 

- "Này. Sao cậu lại dễ dàng tha cho cô ta như vậy chứ?". 

- "Bỏ đi Nghi Nghi" Cô mỉm cười lắc đầu. 

Thật ra là cô không muốn chấp với bọn họ thôi nhưng nếu mà họ có làm những việc quá đáng hơn thế nữa thì đừng trách cô nhẫn tâm. 

- "Cảm ơn cô vừa nãy đã giúp chúng tôi" Cô bước đến chỗ Uyển Đình, mỉm cười cảm ơn. 

- "Không có gì. Chuyện nên làm mà". 

Cô mỉm cười rồi bắt đầu giới thiệu. 

-"Chào cô. Tôi là Lâm Nguyệt Mỹ. Còn cô ấy là bạn tôi - Phạm Bảo Nghi". 

- "Chào hai cô. Tôi là Dương Uyển Đình". 

- "Thật sự tôi nhìn cô rất quen. Không biết chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa?". 

- "A. Cô là siêu mẫu nổi tiếng - Nancy. Đúng không?" Bảo Nghi lấy tay che miệng, phấn khích mà hét lên. 

- "Chính là tôi" Uyển Đình cười mỉm. 

-"Tôi không ngờ lại gặp cô ở đây. Thật vinh hạnh quá. Không ngờ bên ngoài cô lại xinh như vậy". 

- "Cảm ơn vì lời khen của cô. Nhưng tôi cũng ngưỡng mộ cô lắm đấy, Lưu Nguyệt Mỹ". 

- "Cô nhận ra tôi sao?" Nguyệt Mỹ mỉm cười. 

- "Sao tôi lại không nhận ra cô cơ chứ? Tôi cũng đã biết cô qua bộ sưu tập quảng bá thương hiệu mới cho tập đoàn DHP. Thật sự thần thái của cô đỉnh lắm đó". 

- "Thật lòng cảm ơn cô nhiều lắm". 

Ba cô gái nhìn nhau mỉm cười tươi tắn. 

- "Tôi cũng rất ngưỡng mộ cô đó Uyển Đình. Cô có thể cho tôi xin một tấm hình được không?" Bảo Nghi tay cầm điện thoại, mỉm cười rạng rỡ. 

- "Tất nhiên rồi". 

Nói rồi Bảo Nghi dơ điện thoại lên cao cùng chụp hình với Dương Uyển Đình. 

- "Cảm ơn cô nhiều lắm". 

Vừa chụp hình xong thì tiếng chuông điện thoại của Uyển Đình vang lên. 

Reng..........reng..........reng. 

- "À tôi xin lỗi". 

- "Không sao. Cô cứ nghe điện thoại đi". 

Uyển Đình đi ra xa nghe điện thoại, nghe xong cô đến chỗ hai cô gái. 

- "Tôi có việc nên phải đi trước đây. Chào hai cô nhé. Hẹn gặp lại" Uyển Đình chào hai cô rồi rời đi. 

- "Hẹn gặp lại" Cô và Bảo Nghi nói đồng thanh rồi cả hai nắm tay nhau rời khỏi quầy quần áo, lên xe và trở về nhà. 

Rời khỏi trung tâm mua sắm cô và Bảo Nghi trở về nhà 

Xe của Bảo Nghi đi vào khuôn viên nhà, mở cửa rời khỏi xe rồi đi ra phía sau mở cốp, xách những túi đồ vừa mua đưa cho người hầu để họ mang vào nhà dùm 

- "Mang lên phòng cho tôi" 

- "Dạ, tiểu thư" Họ nhận lấy những túi đồ rồi mang lên phòng cho cô 

Cô và Bảo Nghi cùng nắm tay đi vào nhà 

- "Ba mẹ, con mới về" 

- "Hai bác, con mới về" 

- "Hai đứa về rồi sao? Mau lên tắm rửa, thay đồ rồi xuống ăn tối cùng ba mẹ" - "Da" 

Cô cười tươi nhìn ba mẹ rồi kéo lấy tay cô bạn thân cùng lên phòng nhưng Bảo Nghi lại giữ tay cô lại 

- "Thưa hai bác, con xin phép về ạ" 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK