• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Tôi Sẽ Chịu Trách Nhiệm Với Em

Sáng sớm nắng lên chiếu qua khung cửa sổ rọi vào chiếc giường trắng tinh. Trên giường một cặp đôi một nam một nữ đang ôm nhau ngủ ngon lành. Tia nắng khẽ chiếu vào mắt, cô đưa tay dụi dụi và che cho đỡ chói mắt

Cô khẽ lơ mơ mở mắt ra. Nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, nơi này không phải phòng cô. Quái lạ!

Đang tính ngồi dậy thì cô cảm nhận có một thứ gì đó đang ôm chặt eo mình. Quay mặt sang thì đập vào mắt cô là khuôn mặt đẹp như tượng của anh. Liền giật mình hét toáng lên

- "Ahhhhhhh" Cô hét lên hai tay lấy chăn trùm hết cả cơ thể đang trần như nhộng kia

- "Em dậy rồi sao?" Vì tiếng hét của cô khiến anh thật mình tỉnh dậy

- "Hôm qua anh đã làm gì tôi?" Cô mắt rưng rưng như muốn khóc, tay vẫn giữ chặt chăn để che cơ thể

- "Một nam một nữ ở chung một phòng thì em nghĩ chúng ta đã làm gì?" Anh ghé sát khuôn mặt đẹp trai ấy gần lại cô, khẽ nói nhỏ

- "Tôi.......Hay anh chính là người đã bỏ thuốc tôi?" Cô chỉ ngón tay hướng vào người anh lên tiếng hỏi

- "Tôi không cần bỏ thuốc cũng sẽ nhanh chóng biến em thành người phụ nữ của tôi" Anh bá đạo nói

- "Anh......." Cô ức quá nói không lên tiếng

Cô nhanh chóng bước xuống giường, mặc kệ con người đang ngồi ở kia, nhưng chân chưa kịp chạm xuống đất thì hạ thân liền truyền đến một cơn đau nhói khiến cô muốn ứa nước mắt

Anh thấy gương mặt cô biến sắc liền tiến đến gần cô khẽ hỏi han

- "Đau lắm không?"

- "Không phải là do anh nên tôi mới ra nông nỗi này sao?" Cô liếc anh nói giọng đầy sự khinh bỉ

- "Tôi bế em vào phòng tắm"

- "Không cần" Cô hất tay anh ra

- "Ngoan nào. Tôi sẽ không làm gì em đâu"

Bây giờ đau quá, đi cũng không được đành phải để anh bế vào phòng tắm thôi. Vì sợ té nên cô vòng tay ôm chặt lấy cổ anh khiến anh bật cười. Thế là cô nằm im trong vòng tay của anh để mặc anh bế cô vào

Anh đặt cô ngồi lên thành bồn rửa mặt rồi bước ra ngoài lấy điện thoại gọi cho trợ lí

- "Mang đến khách sạn Lover một bộ váy" Anh ra lệnh cho trợ lí

- "Dạ. Boss" Đầu dây bên kia cung kính trả lời

Anh tiến đến ghế sofa ngồi xuống, rót một ly rượu whisky nâng lên nhẹ nhàng rồi ngồi thưởng thức

Một lúc sau

Cốc.......cốc........cốc. Tiếng gõ cửa vang lên

Anh tiến đến chiếc cửa phòng khách sạn mở ra

- "Dạ. Đã có đồ Boss cần ạ" Trợ lí Nam đưa cho anh một túi xách màu trắng, bên trong là đồ anh cần

- "Được rồi. Cậu trở về đi" Nói rồi anh đóng cửa lại tiến đến phòng tắm nói vọng vào bên trong

- "Đồ tôi để ngoài cửa"

Cô nghe thấy liền hiểu ý, nhanh chóng mở cửa vời tay ra ngoài vớ lấy túi xách

Sau khi vệ sinh cá nhân và thay đồ xong cô mở cửa bước ra ngoài. Chiếc váy anh mang đến không ngờ lại vừa vặn với cô đến thế. Một chiếc váy trắng trễ vai, suông dài qua đầu gối. Trông cô như nữ thần vậy. Nhan sắc này quả thật không đùa được đâu

Từ lúc cô bước ra tới giờ anh vẫn ngơ ngẩn nhìn cô cho đến khi cô bước tới chỗ anh, tay khuơ khuơ trước mặt, anh mới sực tỉnh

- "Dương thiếu! Hãy coi như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra. Tôi cũng không bắt anh phải chịu trách nhiệm với tôi đâu. Tôi đi đây"

Cô đang tính xoay người bỏ đi thì một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng làm cô muốn đổ mồ hôi hột

- "Đứng lại. Tôi cho phép em đi sao?" Anh khẽ nhếch môi, cười gian

Cô xoay người lại, đôi mắt đăm chiêu nhìn anh khó hiểu

Cô đang ngây ngô đứng ở đó chưa hiểu anh nói gì thì bất ngờ một lực mạnh mẽ đưa cô lên khỏi mặt đất. Là anh bế cô

- "Này. Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống" Cô hét lên ra sức dãy dụa

- "Làm chuyện nên làm" Anh nhìn cô với ánh mắt không mấy tốt đẹp

- "Anh dừng lại. Đừng làm bậy" Cô cố đẩy anh ra nhưng không được

Anh bế cô đến sofa cho cô ngồi xuống, cô tưởng anh sẽ làm gì đó với cô nên liền nhắm tịt mắt lại khiến anh bật cười thành tiếng

- "Em đang nghĩ gì vậy hả?" Anh búng vào trán cô một cái

- "Anh......." Cô mở mắt ra thấy anh đang nhìn mình cười liền cảm thấy rất mất mặt. Khuôn mặt đang còn chút tức giận nhẹ trùng xuống

Anh khụy một chân xuống, khẽ nâng chân cô lên mà ngắm nghía. Miệng khẽ 'chẹp' một cái.

- "Em không biết đau sao?" Anh ngẩng mặt lên nhìn cô

Do anh hỏi nên cô mới chợt nhớ ra vết thương ở chân vẫn chưa được xử lí

- "Quen rồi nên thấy bình thường" Cô trả lời rất hồn nhiên

- "Bây giờ không được vậy nữa"

Không hiểu sao vì lời nói ấy của anh mà tim cô đập rất nhanh. Anh là đang quan tâm cô sao? Không thể nào? Anh là một chủ tịch cao cao tại thượng sao có thể quan tâm một cô gái tầm thường như cô cơ chứ?

Anh thấy cô không nói gì liền đưa tay lên xoa đầu cô nhẹ nhàng đầy sự sủng nịnh. Đứng dậy, tiến đến chiếc tủ kéo lấy ra một chiếc băng cá nhân nhỏ xinh dán lên chân cô rất nhẹ nhàng sợ sẽ làm cô đau

- "Đã đỡ hơn chưa?" Anh quan tâm hỏi han

- "Đã đỡ hơn rồi. Cảm ơn anh" Cô mỉm cười ôn nhu

- "Em thật sự không muốn tôi chịu trách nhiệm?" Anh vẫn đang thắc mắc sao cô lại không bắt anh chịu trách nhiệm chứ?

- "Dù gì cũng chỉ là tình một đêm. Tôi bắt anh chịu trách nhiệm thì được gì chứ? Anh sẽ cưới tôi sao? Sẽ yêu tôi sao?" Cô nhẹ nhàng trả lời

- "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em"

- "Thật sự là không cần đâu?"

- "Nếu em không muốn tôi chịu trách nhiệm với em vậy thì em chịu trách nhiệm với tôi đi"

Gì thế này? Cô là lần đầu tiên anh không chịu trách nhiệm với cô thì thôi còn bắt cô chịu trách nhiệm ngược lại

- "Sao tôi phải chịu trách nhiệm với anh?"

- "Em đã cướp đi lần đầu của tôi rồi"

- "Tôi đã không bắt anh chịu trách nhiệm với tôi thì thôi đi. Đằng này anh lại bắt tôi chịu trách nhiệm với anh? Ý gì đây?" Cô nheo mắt nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu

- "Nếu em không chịu thì để chúng ta thử lại một lần nữa" Anh tiến đến gần phía cô

- "Không được. Anh không được làm bậy"

- "Không phải em muốn chúng ta thử lại một lần nữa sao?"

- "Chuyện hôm qua là do tôi bị bỏ thuốc nên sẽ không tính" Cô vòng tay, quay ngoắt mặt sang bên kia tránh ánh mắt của anh

- "Nếu tôi nói tôi thích tính thì sao?"

- "Anh....... Vô liêm sỉ"

Anh cười, xoa xoa đầu cô

Cô nhìn đồng hồ. Đã 8h30 rồi. Cô trễ làm rồi

Cô giật mình đứng dậy nhanh chóng vớ lấy cái túi xách chạy thẳng ra ngoài. Trước khi đi còn ném cho anh một ánh mắt giận dữ và  để lại một câu nói

- "Tôi đi trước đây. Hẹn không gặp lại" Nói xong cô chạy thẳng ra ngoài

Anh nở một nụ cười trước câu nói ngây thơ của cô

- "Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK