Chương 4: Cô Gái Này Thật Thú Vị
Nụ cười của cô làm anh mê mẩn. Thật sự từ trước đến nay chưa có người con gái nào có thể làm anh phân tâm như thế
Thấy anh ngơ ngẩn, không nghe thấy cô nói gì, cô liền tiến đến gần anh, nhẹ lay người
- "Dương thiếu"" Cô gọi
Vì lời nói của cô đã kéo anh ra khỏi những suy nghĩ đó, trở về với hiện tại. Anh nhìn cô chằm chằm, tiến từng bước chầm chậm đến phía cô đang đứng. Cô theo phản xạ, ngửi thấy được mùi nguy hiểm đang phát ra từ người đàn ông kia, lập tức lùi lại vài bước nhưng do bước lùi, tà váy cô lại dài nên chỉ lùi được vài bước cô đã ngã ngửa ra phía sau
Anh liền chạy nhanh tới đỡ cô. Cô sợ hãi nhắm chặt mắt lại
- "Này. Em không định mở mắt ra sao?" Anh khẽ mỉm cười nhìn cô
Cô nghe thấy tiếng nói lạnh lùng quen thuộc liền mở mắt. Đập vào mặt cô là gương mặt đẹp không góc chết, đôi lông mày rậm rạp, đôi mắt đen láy sâu hút. Thật sự nhìn anh từ xa đã rất đẹp rồi nhìn gần như này thật sự muốn cô chết lâm sàng vì sự đẹp trai này hay sao? Vẫn như lần trước anh đỡ cô. Cô vẫn không chịu đứng dậy mà cứ nhìn anh mãi thôi. Anh khẽ cốc nhẹ đầu cô
- "A" Cô la lên một tiếng
- "Tôi biết tôi đẹp trai rồi em không phải nhìn như vậy đâu" Nhìn cô như vậy anh thật sự muốn chọc cô quá đi
Cô nghe anh nói như vậy bất giác hai má đỏ như trái cà chua. Bật dậy khỏi vòng tay của anh, đứng ra xa
- "Tôi đã cứu em hai lần rồi đấy. Em có nên trả ơn cho tôi không nhỉ?"
- "Anh muốn gì?"
Anh khẽ nhếch môi cười tạo nên một đường cong tuyệt đẹp, ánh mắt gian mãnh nhìn về phía cô, ghé sát tai cô nói nhỏ, giọng trầm ấm và đầy quyến rũ vang lên bên tai cô
- "Em nghĩ tôi muốn gì?" Anh cười gian mãnh nhìn cô
- "Nè, tôi không có tiền đưa cho anh đâu" Cô hét lên, hai tay dùng lực đẩy anh ra xa
- "Em nhìn tôi giống người thiếu tiền lắm sao?" Anh ghé sát gương mặt đẹp trai ấy gần đến mặt cô, phả một hơi ấm nóng vào làn da trắng hồng của cô
- "Anh có thể đứng xa tôi một chút được không?" Cô bất lực với người đàn ông này rồi
Anh thấy cô cứ như chú mèo nhỏ đang sắp bị sói ăn thịt vậy. Nhìn thật dễ thương. Cô cứ như vậy bảo làm sao anh lại cứ muốn chọc cô
- "Không trả ơn bằng tiền em có thể trả ơn bằng cái khác mà đúng không?" Giọng anh lạnh lùng pha chút đùa giỡn
- "Ý anh là gì?" Cô nheo mắt nhìn anh, người đàn ông này đang muốn nói cái gì đây chứ
Anh thấy cô cứ ngơ ngác không hiểu gì đành nói toẹt ra luôn
- "Làm người phụ nữ của tôi" Anh nói xong thì nhìn chằm chằm vào cô để xem phản ứng của cô lúc này
Điều khiến anh ngạc nhiên là cô không hề có phản ứng gì mạnh mà vẫn bình thản như không có gì xảy ra. Cứ như câu nói vừa rồi anh nói ra đối với cô như một lời nói đùa vậy!
Cô cười hì hì rồi nói
- "Dương thiếu à! Anh đừng giỡn nữa! Không vui chút nào"
- "Em nhìn tôi giống giỡn lắm sao?" Mặt anh khẽ nhăn lại vì lời nói của cô
- "Tại sao?"
- "Vì tôi có hứng thú với em" Anh cho hai tay vào túi quần đứng im ở đó nhìn cô
- "Anh........Đừng mơ" Cô nói xong liền giậm chân một cái rồi quay người bước đi. Tức chết cô rồi
Anh đứng ở đó nhìn bóng lưng cô khuất sau bụi cây. Anh khẽ mỉm cười nhìn cô gái bé nhỏ đang tức giận mà đi về phía lâu đài kia. Khẽ nói thầm một câu:
- "Cô gái này thật thú vị"