-"Thiếu gia, tôi mang sữa lên cho cậu" Quản gia đứng ngoài cửa nói vọng vào
- "Mang vào đây"
- "Dạ" Nghe anh nói Trung quản gia liền mở cửa bước vào, trên tay ông cầm
một ly sữa vẫn còn ấm Anh đi ra nhận lấy ly sữa từ tay quản gia
- "Được rồi. Ông về phòng nghỉ ngơi đi"
- "Dạ, thiếu gia" Nói rồi ông mỉm cười với cô và ra ngoài, không quên đóng cửa lại
Anh cầm ly sữa đi đến chỗ cô
- "Uống hết ly sữa này rồi đi ngủ"
- "Cảm ơn anh" Cô nhận ly sữa từ tay anh rồi cầm đưa lên miệng uống
- "Ngủ đi, tôi mang ly xuống dưới nhà" Nói rồi anh cầm ly sữa cô đã uống xong mà đi xuống dưới nhà
Nhưng vừa quay lưng định rời đi liền có cảm giác ai đó đang níu lấy áo của anh mà kéo lại
- "Sao vậy?" Anh quay đầu lại hỏi cô
- "Tôi, tôi không muốn ở một mình" Cô nói với giọng nhỏ lí nhí trong cổ họng nhưng vừa đủ để anh nghe thấy
Anh thấy cô như thế thì liền mỉm cười
- "Được rồi, không đi nữa. Em ngủ đi, tôi ở đây với em" Anh nằm xuống giường, vòng tay qua eo, ôm lấy cô vào lòng
Nhìn hành động của anh, tim cô lỡ một nhịp, thật sự cô đã bị sự nhẹ nhàng và quan tâm của anh đánh gục, nói thẳng ra là cô đã rung động với người đàn ông này rồi
Sáng hôm sau
Vì ánh nắng chiếu thẳng vào chiếc giường kingsize rộng lớn nên cô lờ mờ tỉnh dậy, tay theo phản xạ sờ vào nửa giường bên cạnh thì nơi đó đã lạnh tanh chỉ còn phảng phất hương thơm của anh
Cô ngồi dậy, kéo chiếc chăn ra xoay người định bước xuống giường, chân vừa kịp chạm xuống đất liền bị vết thương ở chân làm cô đau muốn ứa nước mắt, không những ở chân có vết thương, cả ở tay cũng có
Chắc do hôm qua cô vẫn bị chuyện ở bar dọa cho tinh thần bấn loạn nên không cảm thấy đau, hôm qua không xử lí vết thương nên hôm nay nó đã sưng lên rồi
Đang cố xoa xoa ở gần vết thương cho giảm nhẹ cơn đau thì anh liền mở cửa bước vào, trên tay là một ly sữa nóng
- "Bị thương không nói với tôi mà âm thầm chịu đựng một mình. Em bị ngốc sao?" Anh đặt ly sữa trên bàn rồi đi đến trước mặt cô, quỳ một chân xuống nâng bàn chân cô lên xem, nhìn vết thương ở chân cô mà anh khẽ cau mày lại
- "Hôm....hôm qua không cảm thấy đau, không ngờ sáng nay nó lại sưng to đến vậy"
- "Ngoài chân ra còn chỗ nào bị thương nữa không?" Anh không ngước lên nhìn cô mà vẫn nhìn chằm chằm vào vết thương ở chân
Cô im lặng không trả lời, chỉ chầm chậm đưa bàn tay bị thương của mình ra trước mặt anh. Anh nhìn vết thương ở chân của cô đã đủ đau lòng rồi, bây giờ cả ở tay cũng có. Cô đúng là làm cho anh lo lắng chết đi được.
- "Có đau lắm không?" Anh hỏi
Cô gật đầu
Cô thấy anh lo lắng, quan tâm cho mình thì tim bỗng đập loạn xạ nơi lồng ngực. Không hiểu sao từ hôm qua tới giờ cứ mỗi lần đối diện với anh là tim cô bỗng đập nhanh hơn bình thường. Riết cô không thể kiểm soát được trái tim của mình nữa rồi
Anh nhìn thẳng vào mắt cô một lúc lâu, cô liền cảm thấy ngại ngùng mà quay mặt sang chỗ khác tránh đi ánh mắt của anh
- "Uống hết đi" Anh cầm ly sữa đưa trước mặt cô
- "Cảm ơn anh" Cô nhận lấy ly sữa từ anh và uống hết
Anh nhìn cô uống, không nói không rằng đứng dậy đi thẳng ra ngoài
Cô ngồi trên giường mà ngơ ngác nhìn bóng lưng anh khuất sau cánh cửa. Anh làm sao vậy? Chả lẽ là vì cô bị thương mà không nói với anh? Anh là đang giận cô sao?
Nguyệt Mỹ lấy tay đập đập nhẹ vào đầu cho tỉnh táo. Hình như càng ngày cô càng cảm thấy bản thân mình quan tâm đến cảm nhận của anh nhiều hơn thì phải. Ngồi suy nghĩ một lúc lâu cô cũng rời khỏi giường. Nhưng vừa đứng lên thì cô liền ngã buych" xuống đất, cô lấy tay xoa xoa chân mình để giảm đau
- "Bị thương như thế không ngồi yên trên giường, còn muốn đi đâu?" Cánh cửa không báo trước bỗng mở ra
Anh đi thẳng đến chỗ cô, bề ngang người cô đặt lên giường, cho bàn chân duỗi thẳng ra để cô cảm thấy thoải mái tránh đụng đến vết thương
- "Anh.......anh giận tôi sao?" Cô thỏ thẻ
- "Không giận" Anh lạnh lùng
- "Thật không giận?" Cô hỏi lại
-"Thật"