• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả 6 người ngồi quây quần xung quanh chiếc bàn gỗ màu nâu sẫm. Trên bàn ăn có rất nhiều sơn hào hải vị, được trang trí vô cùng bắt mắt, nhìn là muốn ăn liền. 

Anh vào và ngồi xuống bên cạnh ba mẹ mình. Cô cũng theo anh vào ngay sau đó, cô ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh ông bà Lưu, thật ra là cô muốn ngồi cách xa anh một chút nhưng đời không như là mơ. Bốn vị phụ huynh nhìn nhau nháy mắt, họ muốn cho cô và anh vun đắp tình cảm trước khi đám cưới được tổ chức, mẹ cô lên tiếng 

- "Mỹ Mỹ, con sang ghế bên kia ngồi cạnh Hàn Phong đi" 

- "Dạ? Con ngồi....ngồi ở đây cũng được mà" Cô nhìn mẹ chằm chằm, lắc nhẹ đầu ý bảo cô không muốn 

- "Nghe lời mẹ. Qua bên đó ngồi đi. Nhanh lên" Mẹ cô như muốn đuổi cô đi luôn vậy, cô không hề muốn ngồi cạnh anh ta, thật tức chết cô mà 

- "Đúng rồi, con qua bên cạnh Hàn Phong ngồi đi, để hai đứa nói chuyện, làm quen nhau một chút" Mẹ anh cũng nói thêm vào làm cô không thể từ chối được nên đành ngậm ngùi đi sang bên cạnh anh ngồi xuống trong sự miễn cưỡng 

Anh thấy cô bị ba mẹ bắt ép ngồi cạnh anh trong khi cô không thích liền bật cười nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ uy nghiêm, lạnh lùng vốn có của bản thân 

Ba mẹ anh và ba mẹ cô nhìn hai đứa trẻ thì liền cười tươi, đây đúng là chuyện tốt mà. Ông nội hai bên là bạn thân của nhau từ ngày xưa lúc còn đi nghĩa vụ quân sự, bây giờ lại sắp trở thành thông gia rồi. Như vậy càng khiến hai bên gia đình thân thiết hơn rất nhiều 

-"Anh chị Lưu, mời dùng cơm" Dương Minh Triết lên tiếng 

- "Dạ, mời ăn chị" Ba mẹ cô cũng lịch sự mới lại 

- "Con mời ba mẹ dùng cơm ạ" Cả anh và cô cùng đồng thanh 

- "Anh chị Lưu cứ ăn tự nhiên, đừng khách sáo nhé" 

- "Də" 

Đang ăn, bỗng anh nghiêng đầu sang bên nói nhỏ vào tai Trịnh Cẩm Ngọc 

- "Mẹ, Uyển Đình đâu?" 

- "Con bé nói không về được. Nó đang bận rộn cho buổi triển lãm thời trang sắp tới" 

- "Da" 

- "Chị Lưu ăn tôm nhé. Đây để tôi gắp cho chị" Trịnh Cẩm Ngọc gắp một con tôm to bỏ vào bát của mẹ cô 

- "Chị cứ để tôi tự nhiên" 

Anh nhìn sang cô, thấy cô không ăn gì mà chỉ ngồi ăn đĩa salad trước mặt 

Anh liền gắp hai con tôm cho vào bát của anh, xoắn tay áo lên, bóc vỏ rồi cho hai con tôm đã được bóc vỏ sạch sẽ vào bát của cô 

Cô nhìn trong bát mình có hai con tôm liền nghiêng đầu nhìn anh 

Anh hiểu ý cô muốn hỏi gì liền ghé vào tai cô nói 

-"Tôi bóc tôm cho em đấy, ăn đi rồi đừng nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ như vậy" 

- "Không ăn" Cô trả lời cộc lốc 

- "Em có muốn tôi cho ba mẹ hai bên biết là chúng ta đã quen nhau từ trước không?" Anh nở nụ cười đầy ẩn ý, có phần đe dọa 

- "Anh......dám" Cô trừng mắt nhìn anh 

- "Em biết là tôi dám mà" Vẻ mặt của anh thể hiện sự đắc thắng 

Cô im lặng chỉ trừng mắt nhìn anh - "Ăn hết hai con tôm đi, rồi tôi sẽ không nói" 

Cô dù đang tức giận nhưng vẫn cặm cụi ăn hết hai con tôm anh đã bóc cho. Cô không muốn ăn nhưng cũng phải ăn, cô biết là anh rất bá đạo nhưng không ngờ lại bá đạo đến đáng ghét như thế. Những việc anh nói ra chắc chắn là sẽ dám làm, nên không ngu gì mà cô đi chọc vào ổ kiến lửa này. Thật sự quá khủng khiếp. 

Anh thấy cô ngoan ngoãn ngồi ăn tôm liền hài lòng mà gật đầu, tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô đang đặt ở trên bàn mà vỗ nhẹ thể hiện sự cưng chiều. Cô không thích sự đụng chạm của anh, càng không muốn để ba mẹ hai bên nhìn thấy nên liền rụt tay lại trong sự ngượng ngùng 

Sáu người đang ăn và nói chuyện vô cùng vui vẻ, bỗng ở ngoài sân có tiếng động cơ xe ở ngoài sân 

- "Ủa? Ai mà đến giờ này vậy?" Mẹ cô ngó ra ngoài 

- "Ông bà chủ, tiểu thư về rồi ạ" Một người hầu chạy vào báo cáo 

- "Ba mẹ, anh hai. Con về rồi" Dương Uyển Đình chạy ồ vào trong nhà bếp, la lối om som 

- "Nhà đang có khách, con bớt ồn ào đi" Ba cô nói nhỏ 

- "Con chào hai bác" Uyển Đình cười tươi chào ba mẹ cô 

- "Em chào anh hai, chào chị dâu" Uyển Đình cười tươi, vẫy tay với cô 

- "Uyển Đình đây sao? Thật xinh quá làm bác nhận không ra" 

-"Dạ, con cảm ơn".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK