- "Dạ. Vui lòng chờ một lát"
Cô gật đầu
- "Sáng nay con đến Lưu Gia sao?"
- "Dạ vâng ạ"
- "Này, mẹ nghe bảo Mỹ Mỹ sắp lấy chồng sao?"
- "Đúng rồi ạ. Mà sao mẹ lại biết?"
- "Bà Lưu nói với mẹ. Mẹ và bà ấy sáng nay mới đi cafe với nhau. Lâu lắm rồi mẹ không gặp bà ấy đấy"
- "À vâng"
- "Con cũng mau có người yêu rồi lấy chồng đi cho mẹ có cháu ẵm bồng"
- "Mẹ à, con mới 25 tuổi thôi. Con không có tư tưởng lấy chồng sớm đâu"
- "25 tuổi mà chưa có người yêu là ế rồi đấy con ạ"
-"Con gái mẹ xinh đẹp thế này, ế làm sao được mà ế. Đúng không ba?"
- "Chưa lấy chồng cũng được nhưng bằng tuổi này có người yêu là được rồi đấy con ạ" Ba cô nói thêm vào
- "Cả ba lẫn mẹ đều như thế. Con không muốn nói đến chuyện này nữa đâu"
- "Nếu mà con không tìm được người yêu thì mẹ sẽ giúp con" Mẹ cô nở một nụ cười đầy ẩn ý
- "Mẹ giúp con kiểu gì?" Cô ngơ ngác hỏi
- "Xem mắt"
- "Dá? Không không mẹ ơi"
- "Không cái gì mà không. Mẹ quyết rồi đó"
- "Me à"
Mẹ cô im lặng
- "Ba à"
Ba cô cũng im lặng
- "Con không nói chuyện với ba mẹ nữa, con vào nhà vệ sinh một chút" Cô đứng lên đi vào nhà vệ sinh trong sự tức giận
- "Này, em nghĩ mình ép như thể con bé sẽ đồng ý sao?"
- "Không đồng ý cũng phải đồng ý. Em đã quyết rồi, anh đừng có mà giúp đó
đấy"
- "Anh biết rồi"
- "Thiệt là bực mình" Cô đứng trước gương, dặm phấn và đánh son, vừa làm vừa lẩm bẩm, gương mặt lộ rõ sự tức giận
- "Không được, nếu không muốn đi xem mắt thì phải tìm bạn trai thôi. Đúng rồi, phải tìm bạn trai" Cô vừa gật đầu vừa tán thành với ý kiến của bản thân
Cô cất mọi thứ vào túi xách rồi rời nhà vệ sinh, đang đi dọc hành lang nhà hàng bỗng cô đụng trúng một người đàn ông
- "Xin lỗi. Tôi không cố ý" Cô cúi đầu xin lỗi rồi đi tiếp
- "Này cô gái, chỉ xin lỗi thôi sao?" Hắn nắm lấy cánh tay của cô kéo lại
- "Chứ anh muốn gì nữa?" Cô nhìn thẳng vào người đàn ông
- "Chúng ta lại gặp nhau rồi" Hắn ta nhìn thấy cô liền nở nụ cười bí hiểm
- "Tôi và anh có quen nhau sao?"
- "Em không nhớ tôi sao? Vậy để tôi giúp em nhớ lại" Nói rồi, hắn ép sát cô vào tường, chạm đôi môi của mình vào đôi môi đỏ hồng của cô. Bỗng một hình ảnh xuất hiện trong đầu cô khi môi hắn chạm vào môi cô. Hình ảnh người đàn ông cướp đi nụ hôn đầu của cô vào buổi tối hôm ấy lại ùa về trong tâm trí cô một cách rõ ràng.
Cô nhớ ra hắn rồi, chính là hắn, người cướp đi nụ hôn đầu của cô. Đáng ghét, không ngờ lại gặp hắn ở đây. Mải suy nghĩ mà cô quên mất đẩy hắn ra
- "Đồ điên, anh làm cái gì vậy hả?" Cô đẩy hắn ra, lấy tay lau sạch môi của mình
- "Em nhớ ra rồi chứ?" Hắn nhếch một bên lông mày hỏi
- "Sao anh dám hôn tôi chứ?"
- "Vậy là em đã nhớ ra tôi rồi nhỉ? Mà không phải chúng ta đã hôn rồi sao? Hôn thêm lần nữa em cũng đâu có mất cái gì".
- "Đồ điện, đồ lưu manh. Tránh ra" Cô đẩy hắn rồi chạy đi
- "Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau" Hắn nhếch môi cười rồi rời đi
Bảo Nghi vừa tức giận vừa có chút gì đó lưu luyến nụ hôn vừa rồi. Đi thẳng ra bàn ăn ngồi xuống, mặt bí xị
- "Con sao vậy? Chả lẽ việc mẹ bắt con đi xem mắt con lại khó chịu đến vậy?" Mẹ cô nghiêm túc nói khi thấy mặt cô đầy vẻ khó chịu
- "Dạ không phải, con vừa gặp một tên điên nên khó chịu thôi ạ. Không có gì đầu ba mẹ"
- "Tên điên sao?" Mẹ cô nhìn sang ông Phạm rồi lại nhìn cô, hai người bây giờ dấu chấm hỏi quanh đầu, không hiểu cô đang nói cái gì
- "Dạ, hắn ta vừa mới hô.......à người ta đụng vào con mà không xin lỗi nên con có chút tức" Đây là lần đầu tiên cô nói dối ba mẹ, bất đắc dĩ lắm cô mới phải làm như vậy