• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- "Ai? Ai dám phá hỏng chuyện tốt của tao?" Cao Lãng nghe tiếng động thì quát lớn, hắn ta không biết mình sắp phải chịu đựng một cơn thịnh nộ giáng xuống đầu. 

Hắn giật mình nhìn ra cửa, anh nhanh như một cơn gió, chạy đến lao vào xốc người hắn lên cao, đấm mặt vào mặt tên Cao Lãng làm hắn ngã vật xuống đất. Chưa dừng lại ở đó, anh nhìn thấy cô nằm trên giường, quần áo đã không còn trên cơ thể khiến anh càng điên lên mà đấm vào mặt hắn liên tiếp. 

-"Tay nào của mày đụng vào cô ấy?" Anh cầm lấy cổ áo của hắn, mắt hiện lên tơ máu, nhìn anh lúc này thật đáng sợ. Cao Lãng bây giờ đã nằm vật trên đất, gương mặt đã nhuốm máu, hắn căn bản không phải là đối thủ của anh. 

Không nghe được câu trả lời từ hắn, anh lại điên lên mà đấm thêm hai phát vào mặt. 

- "Phong, dừng lại đi. Đánh nữa sẽ chết người đấy" Hàn Thiên nãy giờ đứng 

bên ngoài, anh biết mỗi lần Hàn Phong điên lên thì tốt nhất không nên can ngăn bởi vì anh sẽ không bao giờ nghe. Nhưng nãy giờ anh đã đấm quá nhiều rồi, đấm nữa sẽ chết người thật đấy. 

Anh lấy chân đạp vào người hắn một cái, sau đó đứng dậy, nói một câu mà khiến hắn chỉ muốn anh cho hắn một phát súng chết luôn tại đây. 

- "Cmn. Cao Lãng, mày chạm vào cô ấy bằng 1 ngón tay, tao chặt 10 ngón tay của mày. Mày chạm vào cô ấy bằng 1 bàn tay, tao sẽ cho mày chết không toàn thây." 

Nói rồi, anh mặc kệ tất cả, đi đến cởi áo khoác ra choàng lên người cô rồi bế cô lên. Trước khi bế cô rời đi, anh nói với Hàn Thiên một câu. 

- "Thiên, cho người lôi hắn về Băng Huyết để Gia Huy xử lý." 

- "Còn mày, mày nên cầu nguyện cho cô ấy không bị sao, nếu cô ấy có mệnh hệ gì, tao sẽ cho mày xuống uống trà với Diêm vương" Nói xong anh bế cô đi thẳng ra ngoài. 

- "Đưa hẳn đi." 

- "Rõ" Nói rồi có hai tên thuộc hạ đi đến, xốc nách hắn lên lôi đến Băng Huyết. 

Về phía của Bảo Nghi, sau khi Cao Lãng đưa Nguyệt Mỹ đi thì hai tên thuộc hạ vẫn giữ chặt lấy cô mặc cho cô đã vùng vẫy muốn thoát ra. 

Tất cả mọi người có mặt tại quán, có người muốn cứu cô nhưng lại không dám, có người thì không muốn dây dưa với tên Cao Lãng nên họ mặc kệ cô gái nhỏ đáng thương đang cố gắng thoát khỏi hai tên kia. 

Cô vùng vẫy nãy giờ cũng đã mệt nhừ cộng thêm rượu cô đã uống vào người thì hiện tại bây giờ cô không còn sức để thoát khỏi hai tên này nữa rồi. Nguyệt Mỹ thì bị bắt không biết bây giờ sao rồi, còn cô thì bị giữ ở đây, làm gì có ai biết cô ở đây mà đến cứu cơ chứ? Nhưng cô đang hiu hiu khép dần hai mắt thì bỗng một giọng nói lạ lạ nhưng có chút quen thuộc vang lên. 

- "Thả cô ấy ra" Lục Gia Huy hai tay bỏ vào túi quần, uy nghiêm đi từ trên lầu xuống, giọng nói phát ra khiến những người ở đây phải khiếp sợ. 

- "Đó không phải là Lục thiếu, ông chủ của Barocco sao?" Một người trong số họ lên tiếng. 

- "Chính xác là anh ấy rồi." 

- "Có Lục thiếu ở đây thì tên Cao Lãng kia chỉ có nước xuống dưới chầu Diêm vương thôi." 

Mấy con người này tuy sợ hãi trước khí chất và quyền lực của Lục Gia Huy nhưng lại bàn tán về thân phận của anh. 

- "Tao nói chúng mày không nghe sao?" Anh đã xuống tới nơi nhưng hai tên giữ Bảo Nghi điếc không sợ súng, hắn vẫn giữ cô không có ý định thả cô ra. 

- "Nếu để Lục thiếu nói lại lần thứ 3 thì hai chúng mày sẽ chết rất khó coi" Hạc Hiên lên tiếng đe dọa, anh cảm thấy Lục thiếu đang sắp nổi điên lên rồi chỉ là anh đang kìm chế lại thôi. 

Hai tên thuộc hạ nghe Hạc Hiên nói vậy cũng cảm thấy sợ hãi. Lục Gia Huy là ai có chứ? Anh nói là anh sẽ làm, đừng tưởng là anh chỉ dám dọa thôi. Đến lúc đó, hai tên kia có cầu xin cũng đừng mơ mà anh tha cho. 

Hai tên đang nắm chặt tay Bảo Nghi nghe lời đe dọa của anh thì dần dần buông cô ra, chạy đến quỳ xuống trước mặt anh mà cầu xin. 

- "Lục thiếu, chúng tôi chỉ nghe theo lời của đại ca, chúng tôi chưa làm gì cô ấy hết, xin hãy tha cho hai chúng tôi." 

- "Đại ca chúng mày là ai?" 

- "Là......là Cao Lãng." 

- "Cút đi trước khi tạo cho chúng mày chết." 

-"Dạ, dạ. Cảm ơn Lục thiếu" Hai tên thuộc hạ được tha liền cúi đầu cảm ơn Gia Huy rồi cúp đuôi chạy mất. 

Anh đi nhanh đến chỗ cô, cởi áo khoác ra choàng lên cơ thể mỏng manh của cô gái nhỏ, sau đó bế cô lên đi thẳng ra xe của anh. 

- "Huy, Cao Lãng đã được đưa về Băng Huyết rồi" Hàn Thiên chạy đến nói. 

- "Tao biết rồi" Anh trả lời Hàn Thiên rồi quay sang dặn dò một thuộc hạ. 

- "Nhốt hắn vào mai tôi sẽ đến xử lí." 

- "Dạ. Lục thiếu." 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK