Thậm chí còn bị cô ta mở mồm nói ra những lời xúc phạm, khinh thường. Nghe thật chói tai. Thật không ngờ một con người đẹp, sang trọng như cô ta mà lại có cái nhân cách "thối nát" đến như thế.
- "Cầm tiền của cô lên và về mua lại cái dũa để dũa sạch sẽ cái nết của cô đi" Cô tặng cho ả một ánh mắt sắc lẹm.
- "Mày dám..." Nói rồi ả ta dơ tay lên cao qua đầu rồi trực tiếp tát thật mạnh vào má của Lưu Nguyệt Mỹ.
Những bàn tay vừa chuẩn bị đáp xuống mặt Nguyệt Mỹ thì bất ngờ có một bàn tay trắng nõn, hồng hào của một cô gái đưa tay ra đỡ lấy cái tát ấy.
Cô mở mắt ra nhìn chằm chằm vào cô gái vừa mới đỡ cái tát cho mình.
Cô gái cầm chặt cánh tay của ả mà ném mạnh xuống.
- "Tôi thấy cô vô cùng xinh đẹp mà lại có cái nết KHÔNG THỂ NÀO chấp nhận được" Cô gái kia lên tiếng châm biếm.
- "Chuyện của tôi không liên quan gì đến cô cả. Tránh ra chỗ khác đi" Ả đây cô gái sang một bên.
- "Cô đã bao giờ nghe đến cái tên Dương Uyển Đình chưa nhỉ?" Cô gái tên Dương Uyển Đình vòng tay trước ngực, tựa như một nữ hoàng cao sang, quyền quý.
- "Dương Uyển Đình ư? Hahaha. Tao không cần biết mày là ai? Tao chỉ muốn nói là mày mau mau biến khỏi đây cho khuất mắt tao" Ả nghe Uyển Đình nói mà cười hả hê, hệt như đang được nghe một câu chuyện hài hước.
- "Nếu cô không biết thì thử hỏi người bên cạnh cô xem cậu ta có biết tôi không?" Uyển Đình đánh ánh mắt sang người đàn ông đang đứng cạnh Lâm Minh Ngọc.
Người đàn ông đứng bên cạnh ả bị hỏi tới liền giật mình, đưa tay lên trán quệt mồ hôi đã chảy ra từ bao giờ. Từ lúc Uyển Đình đỡ cho cô cái tát, anh ta liền nhận ra cô, ngay lập tức đứng thụt lùi, nép sau lưng Lâm Minh Ngọc mà trốn nhưng vẫn không thể qua được con mắt tinh tường của cô.
- "Này. Anh biết cô ta à?" Ả quay sang hỏi người yêu mình.
- "Hả......ờ. Có...biết chút chút" Anh ta bị hỏi liên ấp a ấp úng.
- "Anh dám lén lút sau lưng tôi đi hẹn hò với người phụ nữ khác?" Ả chỉ tay thẳng vào mặt hắn.
- "Không... không phải. Cô ấy là.....là giám đốc của anh" Anh ta cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng lên nhìn Dương Uyển Đình.
-"Trưởng phòng Lý, thì ra là anh vẫn nhận ra tôi. Tôi tưởng anh không nhận ra chứ?".
-"Chào.......chào giám đốc" Hắn cúi gập người 90 độ chào Uyển Đình.
- "Hả...cô...cô ta là giám đốc công ty anh á?" Á há hốc mồm, không thể tin được sự thật này.
- "Sáng ngày mai, tôi muốn thấy đơn xin nghỉ việc của anh trên bàn làm việc của tôi".
- "Giám.....giám đốc. Tôi xin lỗi. Cô hãy nể mặt ba tôi mà bỏ qua cho tôi một lần này thôi" Hắn quỳ gối xuống trước mặt Uyển Đình mà cầu xin.
- "Anh đứng lên đi đừng có quỳ như vậy làm tôi tổn thọ lắm. Tôi không thể chấp nhận nhân viên công ty mình lại đi khinh thường, xúc phạm người khác. Nếu như hôm nay không có tội thì cả anh và cô ta sẽ bắt nạt hai cô gái này sao? Còn về phần của ba anh, ông ta không hề đóng góp được một việc gì cho công ty thế mà đòi tôi nể mặt à?".
- "Nếu cô ta đã đuổi việc anh thì cứ kệ cô ta đi. Làm như cả cái đất nước này chỉ có mỗi công ty của cô ta chắc? Em sẽ nói với ba cho anh vào làm ở công ty nhà em. Yên tâm" vênh mặt, đắc ý.
- "Em có biết cô ấy là ai không?" Hắn nói nhỏ bên tai cô ta.
- "Thì là giám đốc của anh chứ ai. Hỏi thừa" 4 vòng tay trước ngực, lườm. nguýt ba cô gái, ả coi ba cô là cái gai trong mắt mà mãi không thể nào nhổ nó lên được.
- "Cô ấy không phải chỉ là giám đốc của anh thôi đâu. Cô ấy còn là tiểu thư của Dương Gia, em gái của Dương Hàn Phong, chủ tịch tập đoàn DHP đó".
- "Hả.......hà...cái gì? Anh nói thật chứ?" Ả nghe hắn ta nói mà lỗ tai lùng bùng, nghe không rõ mà lên tiếng hỏi lại.
- "Ừm" Hắn ta gật đầu chắc nịch.
Cô và Bảo Nghi đứng phía sau nghe hắn ta nói về xuất thân của cô gái vừa mới cứu mình thì không khỏi ngạc nhiên. Thật không ngờ cô ấy lại có xuất thân khủng đến như vậy. Con của một gia đình lớn, giàu có, quyền quý, đã thế còn là em gái ruột của chủ tịch tập đoàn DHP.
- "50 triệu mà hai người bảo cô ấy bồi thường đây. Cầm lấy rồi đi đi" Uyển Đình đưa cho ả một cái thẻ ngân hàng.
- "À....không....... Không cần trả tiền nữa đâu" 4 sợ sệt trả lại thẻ cho cô.
- "Sao? Không phải vừa nãy cô còn hùng hổ đòi tiền cô ấy mà".
- "Thật ra.....thì tôi nghĩ chuyện này cũng không có gì to tát nên..... không cần chuyện bé xé ra to làm gì cả".