- "Ông bà chủ và tiểu thư đi vui vẻ ạ" Trương quản gia và người hầu cúi chào
Chiếc xe lăn bánh chạy ra đường lớn, Dương Gia cách nhà có khoảng 30 đi xe. Nên đi một lúc sau xe đã dừng trước cổng biệt thự Dương Gia
Chiếc cổng lớn màu trắng dần dần mở to ra, bác tài xế cho xe chạy vào khuôn viên nhà. Cô cùng ba mẹ mở cửa xuống xe
Đập vào mắt cô là ngôi biệt thự to hơn biệt thự nhà cô chứ không kém. Thật sự là đẹp quá rồi. Ngôi biệt thự mang kiến trúc hiện đại, nổi bật lên với vẻ đẹp lịch lãm, sang trọng, vượt thời gian.
- "Chào ông bà Lưu. Chúng tôi rất vui khi hôm nay ông bà đã đến đây. Ông bà Dương vui vẻ chào đón khách
- "Chào ông bà, cảm ơn vì hôm nay đã mời chúng tôi đến đây" Hai ông Lưu - Dương bắt tay nhau
- "Không cần khách sáo, không cần khách sáo"
Thấy cô cứ đứng ở đó ngây ngốc nhìn khắp nơi, Trịnh Cẩm Ngọc liền đến cầm lấy tay cô, giọng đầy sự cưng chiều
- "Con dâu của mẹ thật xinh đẹp quá!
- "Con chào hai bác" Cô lễ phép
- "Nào, sao lại gọi là bác chứ? Phải gọi là mẹ nghe chưa?"
- "Dạ....mẹ" Cô chưa quen với cách gọi này nên có hơi mất tự nhiên một chút
- "Nào, mời vào nhà. Ông Dương Minh Triết niềm nở chào đón.
- "Ông bà ngồi đi, dùng thử trà hoa đậu biếc quản gia vừa pha nhé" Dương phu nhân rót trà ra 5 chiếc tách
- "Trà rất ngon đó, không biết ông bà mua ở đâu?"
- "À, con gái chúng tôi vừa mới đi du học ở Singapore về nên con bé đã mua biếu"
-"Con gái ông bà giỏi quá đi, thật muốn gặp mặt con bé quá mà"
- "Con bé nó trở về để phụ giúp anh trai nó tiếp quản công ty. Tôi phải nói nó lắm nó mới chịu về đấy".
- "Dạ" Ông Lưu uống một ngụm trà
- "À không biết là Hàn Phong đâu rồi nhỉ?"
- "Nó bận nhiều việc của công ty nên chắc là có về hơi trễ, ông bà thông cảm nhé"
-"Ồ không sao đâu, tôi hiểu mà"
- "Mỹ Mỹ à, dạo này công việc của con ổn chứ?" Ông Dương hỏi cô
- "Dạ ổn ạ".
-"Thế thì tốt rồi. Ba mẹ hai bên mong hai đứa sẽ sống thật hạnh phúc"
Cô nghe ba mẹ chồng nói mà miệng nở một nụ cười ngượng ngùng, chỉ biết gật đầu, chẳng biết nên nói gì vào thời điểm này
5 người đang nói chuyện vui vẻ, thì bất ngờ có tiếng động cơ xe ở ngoài sân cắt ngang cuộc trò chuyện đang diễn ra vô cùng vui vẻ này
- "Anh à, hình như Hàn Phong về rồi" Nghe thấy tiếng xe quen thuộc, Trịnh Cẩm Ngọc nói với chồng
Cô nghe thấy bà Cẩm Ngọc nói cái tên Hàn Phong thì đầu cô kêu 'bùm lên một phát. Gì chứ? Đừng có nói với cô là người đàn ông đã cướp đi lần đầu của cô sẽ là chồng tương lai của cô chứ? Sao lại có thể oan gia ngõ hẹp đến như thế chứ? Không, không chắc chắn chỉ là trùng tên thôi. Đúng rồi, chỉ là trùng tên thôi. Cô tự nhủ bản thân mình như thế
- "Hàn Phong về rồi sao?" Ba mẹ cô đứng lên, bước ra ngoài cửa đón anh
- "Ba mẹ, hai bác con mới về" Anh bước vào nhà với bộ âu phục đen lịch lãm và sang trọng, lễ phép chào mọi người
Nghe cái giọng này sao quen thế nhỉ? Cô liền ngước đầu lên nhìn cái người vừa phát ra tiếng nói ấy. Gì thế này? Đây không phải là Dương Hàn Phong - người đàn ông đã lấy đi lần đầu của cô sao? Cô không tin vào mắt mình, nên liền lấy tay dụi dụi vào mắt rồi ngước lên nhìn lại lần nữa. Vẫn là hắn. Thật là xui xẻo khi mà 3 4 lần đầu gặp phải hắn mà.
Trước đây, giữa cô và hắn chỉ là một mối quan hệ không rõ ràng, bây giờ thì hắn chính là chồng sắp cưới, là chồng sắp cưới của cô đó. Cô phải làm sao đây chứ? Thôi kệ, cứ tỏ ra là không quen biết hắn vậy
- "Con về rồi sao, về rồi thì chúng ta vào ăn cơm thôi. Nãy giờ chúng ta đang chờ con đó. Mỹ Mỹ chắc cũng đói rồi. Vào thôi con"
- "Dạ" Cô trả lời
- "Mời ông bà Lưu"
Ba mẹ cô gật đầu, đi theo ba mẹ anh vào phòng bếp. Còn cô thì cứ đứng ở đó đơ như tượng, cô vẫn chưa tin vào sự thật này. Nó như một giấc mơ mà cô muốn tỉnh dậy ngay lập tức.
Anh thấy cô đứng đó, khẽ nhếch miệng cười một nụ cười chứa đầy ẩn ý. Tiến lại gần chỗ cô đang đứng, ghé sát vào tai cô nói
-"Chúng ta lại gặp nhau rồi, vợ tương lai"