• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Lo Lắng

Đến bệnh viện, anh chạy thẳng vào bên trong. Các bác sĩ và y tá đều nhìn anh, anh không bận tâm đến họ mà chạy ngay đến phòng của bác sĩ trưởng.

- "Lưu Nguyệt Mỹ. Cô ấy đang ở phòng nào?".

- "Chào Dương thiếu" Bác sĩ trưởng chào anh.

- "Cô ấy đang ở đâu?".

- "Là cô gái mới được đưa vào bệnh viện sao?".

- "Đúng".

- "Cô ấy đang ở phòng 304".

Nói rồi anh chạy đi luôn không thèm nghe một lời nói nào từ vị bác sĩ đó.

________________________________________________

Phòng bệnh 304.

Cô nằm nãy giờ có hơi khát nên tính ngồi dậy để uống chút nước. Với tay đến chiếc bàn nhỏ để xa giường bệnh khoảng ba bước chân. Nhưng vươn tay mãi vẫn không với được. Cô đành bước xuống giường lấy.

Ở bên ngoài anh đã tìm đến phòng bệnh của cô liền đẩy cửa đi vào. Cô đang uống nước nên không biết đến sự hiện diện của anh. Còn anh đi đến đứng đằng sau cô.

- "Chưa khỏi đã muốn xuống giường?" Một thanh âm lạnh lẽo vang lên.

Cô có hơi bất ngờ, tay đang cầm ly nước liền giật mình mà rớt xuống đất.

Choang..... Tiếng ly vỡ vang lên nghe thật chói tai.

Cô hốt hoảng cúi xuống lượm nhưng tay liền bị mảnh sành đâm trúng.

- "A". Cô la lên.

Anh thấy cô bị mảnh sành đâm trúng tay liền chạy đến cầm lấy tay cô cho vào miệng ngậm lấy.

Cô nhìn hành động của anh mà tim lỡ đập lệch một nhịp. Anh là đang lo cho cô sao?

Khoang miệng ấm áp của anh ngậm lấy ngón tay trỏ của cô liếm nhẹ nhàng.

- "Sao không bao giờ em chịu cẩn thận vậy?"

- "Không phải do anh đừng đằng sau hù tôi sao?" Cô giọng uất ức nói.

- "Thôi được rồi. Tôi sai".

Chuyện lạ nhất thế giới đây rồi. Anh là ai mà lại đi nhận lỗi với một cô gái chứ. Trước giờ anh chưa bao giờ nhận lỗi với ai cả cho dù là anh có sai cũng đừng mơ mà nghe anh nói câu nhận lỗi hay xin lỗi. Thật sự mà nói từ lúc cô xuất hiện cho đến hiện tại anh đã thay đổi rất nhiều. Từ lời nói đến hành động đều rất dịu dàng với cô. Chẳng lẽ là anh thật sự có tình cảm với cô sao? Không thể nào. Không phải là anh chỉ có hứng thú với cô thôi sao?

Dẹp bỏ suy nghĩ sang một bên, anh liền đỡ cô ngồi lên giường rồi cất giọng hỏi cô.

- "Bị làm sao mà lại đến bệnh viện?" Anh hỏi cô nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay cô.

- "Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao".

- "Trả lời" Anh có hơi khó chịu khi cô không có nói một lời giải thích nào với anh.

- "Bị thương nên mới đến" Cô không dám nói với anh là do cô ăn cơm trễ và cơm đã nguội dẫn đến đau dạ dày.

- "Thật?" Anh có vẻ không tin.

- "Ừm" Cô gật đầu.

- "Vậy để tôi đi hỏi bác sĩ" Anh đứng lên đi hỏi bác sĩ.

Cô cầm tay anh lại.

- "Để tôi nói".

- "Còn không mau nói. Đừng để tôi biết em nói dối. Nếu không hậu quả của em ra sao thì em cũng biết rồi đó" Anh nói rồi ngồi xuống giường.

- "Là do trưa nay tôi ăn cơm trễ và cơm đã nguội nên..... bị đau dạ dày" Cô cúi thấp đầu.

- "Trưa nay?"....... Anh nheo mắt......"Không phải là em đến công ty ăn với tôi sao?".

Cô gật đầu.

Anh có ngồi suy nghĩ lại. Chính là trưa nay anh có nói cô ăn trước nhưng cô không chịu mà chờ anh để ăn cùng. Kết quả thì sao đây? Cái tội không nghe lời anh.

- "Còn đau không?" Anh xoa đầu cô cưng chiều.

Cô lắc đầu. Lúc đầu cô cứ nghĩ là anh sẽ mắng cô nhưng không. Thật khác xa với trí tưởng tượng của cô.

- "Lần sau không cho em ăn trễ nữa".

Cô nhìn anh quan tâm cô mà tim rung động. Cảm giác này là sao đây? Thật lạ, mà chỉ có anh mới đem lại cho cô cảm giác như thế này.

Phải chăng cô đã yêu anh?

Một lúc sau, Na trở lại phòng cô với hai hộp cơm cùng trái cây trên tay.

- "Em về rồi đây" Na đẩy cửa đi vào.

- "Em có mua cơm chị thích nhất và trái cây. Chị ăn đi nè" Na nói.

Cô bé đang mải xếp cơm cho cô ăn không để ý tới anh đã ngồi đây nãy giờ.

Anh ngồi đen mặt nhìn cô gái nhỏ. Cô thì nhìn anh cười khúc khích. Cô gái nhỏ này coi hắn là không khí sao?

Na đưa cơm cho cô, thấy cô cứ nhìn ra phía sofa mà cười. Na liền nhìn theo hướng mắt của cô thì thấy anh.

- "Anh.... À không Dương thiếu.....anh tới lâu chưa ạ?" Na có hơi sợ trước cái tính lạnh lùng và ánh mắt như muốn giết người của anh.

- "Lâu rồi" Anh trả lời ngắn gọn.

- "Em nghỉ ngơi đi. Mai tôi đến đón em về" Nói rồi anh đứng dậy, đút tay vào túi quần rồi rời khỏi bệnh viện.

Na thở hắt ra, tay vuốt vuốt lồng ngực đang đập loạn lên của mình.

- "Trời ơi. Đúng là con người đầy sát khí. Sợ quá".

Cô nhìn Na như thế thì kiền bật cười.

- "Chị cười gì vậy?".

- "Chị thấy em sợ anh ta như sợ ma vậy đó. Hahahaha" Cô vừa cười vừa nói.

- "Anh ta còn đáng sợ hơn vậy nữa" Cô đưa tay lên miệng nói nhỏ với cô.

Cô được đà cười to hơn.

- "Thôi chị ăn đi nè. Cơm nguội lại bị đau dạ dày nữa bây giờ".

Cô cười mỉm rồi cùng Na ăn cơm vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK